Nghe thấy Ninh Tôn trả lời như thế, Hứa Thanh Du gật gù, “Cũng đúng, dù sao sau này hai người còn phải hợp tác đóng chung với nhau một bộ phim, muốn gặp lúc nào chả được.”
Ninh Tôn cảm thấy buồn cười, “Tại sao tôi lại muốn gặp cô ta?”
Hứa Thanh Du vừa xào rau vừa trả lời, “Một cô gái xinh đẹp như vậy mà anh không muốn gặp, anh có được bình thường không vậy?”
Khoé miệng Ninh Tôn khẽ giương lên, tâm trạng không tồi, “Tôi có được bình thường hay không? Câu hỏi của cô có hơi quá đáng rồi đấy, cô bé, đừng ép tôi phải ra tay.”
Hứa Thanh Du quay đầu, liếc mắt nhìn Ninh Tôn, không hiểu tại sao đột nhiên trở nên to gan, nói ngược lại anh, “Này, nói thật thì lúc trước tôi có đọc được một số bình luận, rất nhiều người cho rằng trước đây anh dám công khai thổ lộ tình cảm của mình như vậy, rõ ràng là rất khoa trương, vậy mà sau này lại che giấu thân phận của bạn gái mình, điều này không khỏi khiến người ta hoài nghi về giới tính thật của anh đấy.
Bây giờ ở đây cũng không có người ngoài, anh nói thật với tôi đi, anh là cong hay thẳng?”
Ninh Tôn khẽ xì một tiếng, “Đúng là cái gì cô cũng dám hỏi nhỉ? Cô không sợ tôi sẽ chứng minh ngay tại chỗ cho cô xem sao?”
Hứa Thanh Du cười rộ cả lên, “Tôi hiếu kì thôi mà, sao nào, anh nghiêm túc thế làm gì, hay là anh có điều gì không tiện nói ra?”
Vừa hỏi xong câu này, Hứa Thanh Du đã không nhịn được mà cười to.
Cô xua tay, “Được rồi, không giỡn với anh nữa, ôi chao, đúng là buồn cười chết mất.”
Hứa Thanh Du cười đến tít cả mắt, biết nên nói như thế nào đây, có lẽ là vì trong lòng ngứa ngáy nên mới ngứa miệng hỏi anh thôi.
Tầm mắt của Ninh Tôn dừng lại trên người Hứa Thanh Du hồi lâu, đột nhiên, anh bước tới, vươn tay ra nhéo nhẹ cằm cô, buộc cô phải quay mặt về hướng của mình, sau đó nghiêng người sát lại gần cô, “Buồn cười đến vậy sao? Tới đây, cười thêm một cái nữa cho tôi xem nào.”
Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Du lập tức cứng đờ.
Cô chưa từng đứng gần một người đàn ông như vậy.
Không thể không nói, mặc dù cô đã cố gắng hết sức để bản thân giữ được bình tĩnh nhưng con tim của cô vẫn không ngừng đập loạn, mồ hôi từ lòng bàn tay túa ra.
Ninh Tôn cũng không còn cười cợt như lúc nãy nữa, vẻ mặt của anh bây giờ nói nghiêm túc cũng không nghiêm túc, nói tình cảm cũng không tình cảm, hai loại sắc thái này như thể đan xen vào nhau, khiến Hứa Thanh Du không khỏi giật mình.
Qua một lúc lâu, Ninh Tôn mới buông cằm của cô ra, “Xem cô sợ chưa kìa, nhát thế kia mà còn ở đây giả vờ giả vịt.”
Ninh Tôn xoay người đi ra bên ngoài, trước khi đi còn cố ý hăm doạ, “Làm nhanh lên, còn để tôi nhịn đói nữa, tôi sẽ trừ lương của cô.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.19
Hứa Thanh Du mang thức ăn lên cho anh, nói, “Có khi nhà sản xuất thật lòng muốn mời anh ăn cơm đấy, chắc là muốn thông qua bữa cơm này giới thiệu hai diễn viên chính với nhau, để hai người cơ hội làm quen trước, sau này khi quay những cảnh tình cảm cũng sẽ thuận lợi hơn.”
Ninh Tôn cười như không cười, chậm rãi đi từ sô pha đến bàn ăn, “Vậy thì tôi lại càng không thể đi, ở ngoài kia tôi là một người đã có bạn gái, thế mà còn đi bồi đắp tình cảm với nữ chính, không biết sẽ bị mọi người mắng chửi đến mức nào.”
Hứa Thanh Du cũng nghĩ đến việc này, gật đầu đồng ý, “Cũng đúng, vẫn là anh suy nghĩ thấu đáo.”
Có điều, sau này Ninh Tôn gia nhập đoàn phim, thân làm trợ lí, chắc hẳn cô cũng phải đi theo, đến lúc đó lại có vô vàn tin đồn nhảm nhí khác sẽ xuất hiện.
Nghĩ vậy, lông mày của Hứa Thanh Du vô thức chau lại, đợi đến khi Ninh Tôn ngồi vào bàn ăn, cô mới lên tiếng, “Lúc anh gia nhập đoàn phim, nếu như tôi đi theo, bọn họ có cho rằng tôi đến là để canh chừng anh hay không?”
Ninh Tôn giương mắt nhìn cô, “Sẽ như vậy sao?”
“Tại sao không?” Hứa Thanh Du phân tích tường tận, “Anh xem, những người nổi tiếng khác đi đóng phim, lỡ như có quan hệ mờ ám với ai, nếu như có bạn thân khác giới đến thăm, nhất định sẽ bị người ta cho là người đó đến ra oai với đối phương.
Nếu như tôi theo anh vào đoàn phim, có khi nào bọn họ sẽ nghĩ rằng, tôi làm trợ lí cho anh, cũng có phần nào là vì muốn trông chừng anh thật kỹ không.”
Mắt Ninh Tôn khẽ chớp, “Điều cô nói nghe có vẻ hợp lí đấy.”
Hứa Thanh Du xụ mặt, “Mọi người sẽ không vì điều này mà đuổi việc tôi chứ? Sau đó sẽ nói với người ngoài rằng anh nuôi tôi nên tôi không cần phải làm việc nữa.”
Ninh Tôn nghe thế, không khỏi bật cười, “Cô nghĩ đi đâu vậy? Nhược điểm của tôi vẫn còn đang nằm trong tay cô, tôi dám đuổi cô chắc?”
Đến lúc này trí thông minh của Hứa Thanh Du mới hoạt động trở lại, cô mở to hai mắt, mừng quýnh, “Đúng rồi ha, nhược điểm của anh đang ở trong tay tôi, thế vậy mà thái độ của anh khi nói chuyện với tôi chẳng mấy tốt lành nhỉ, lại còn thích đe doạ tôi nữa chứ.”
Ninh Tôn bất lực nhìn cô, “Cô nói cô tốt nghiệp đại học cơ mà, sao lại ngốc đến thế?”
Hứa Thanh Du bĩu môi, “Đấy đấy, lại châm chọc tôi nữa, anh đúng là can đảm thật đấy người anh em.”
Ninh Tôn tranh thủ gắp một ít thức ăn đặt vào trong chén của cô, “Được, sau này tôi sẽ