Buổi tối khi ăn cơm xong, Ninh Tôn đưa mẹ anh ấy đi gặp chị Thái.
Hứa Thanh Du một mình dọn dẹp phòng bếp, ngồi trên sô pha xem ti vi một lúc, sau đó đi tắm.
Cả ngày hôm nay cô cũng không có việc gì làm, nên cô thực sự rất thoải mái.
Sau khi tắm rửa xong, cô dọn dẹp phòng khách, sau đó đi thẳng về phòng của mình.
Sau khi cầm điện thoại xem tin tức một hồi, Hứa Thanh Du đã ngủ thiếp đi.
Vốn dĩ cô nghĩ rằng Ninh Tôn đưa mẹ của anh ấy đi gặp chị Thái, và nói những chuyện cần nói sau đó bà Ninh có lẽ sẽ về khách sạn.
Ninh Tôn trở về thì anh ấy sẽ tự mình dọn dẹp để ngủ, và lúc đó cũng không cần cô giúp gì.
Vậy nên Hứa Thanh Du ngủ rất ngon.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.29
khách sạn một mình thì cũng không được.
Có thể có chút ồn ào, cô cứ ở trong phòng đừng ra, tôi sẽ nhường phòng của tôi cho bà ấy ngủ, tôi ngủ ở phòng khách cũng được.
“
Hứa Thanh Du cau mày, “Tại sao uống quá nhiều?”
Ninh Tôn không muốn nhắc đến quá chi tiết, hiện tại anh đang dìu đỡ một người say rượu, và anh thực sự rất khó chịu.
Anh ta hít sâu một hơi, nói thẳng với cô ấy: “Tôi gọi điện thoại cho cô là để nhắc cô một tiếng.
Đến lúc đó nếu nghe thấy tiếng gì thì đừng có đi ra, cô cứ ngủ đi.”
Trong điện thoại truyền ra những tiếng hét của mẹ Ninh.
Không cần Ninh Tôn nói thì cô cũng biết được đúng thật là bà ấy uống rất nhiều.
Hứa Thanh Du nói được, và sau đó dặn dò anh ấy, “Hai người cẩn thận một chút nhé.” Bên chỗ Ninh Tôn trực tiếp cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du đặt điện thoại xuống và lại nằm xuống, nhưng lần này cô không thể ngủ được nữa.
Cô chỉ nằm trên giường để đợi, hơn 20 phút sau, bên ngoài truyền đến âm thanh cửa bị mở ra, và cô ấy lập tức nghe thấy giọng nói của bà Ninh.
Mẹ Ninh đang hát, hát những ca khúc rất cũ xưa.
Những ca khúc này chắc rất lưu hành ở thời đại của bà ấy.
Hứa Thanh Du ngồi trên giường lắng nghe hồi lâu, nhưng bên chỗ Ninh Tôn hình như không thể giải quyết ổn thỏa mẹ Ninh.
Vì vậy, cuối cùng cô ấy đã đứng dậy và đi ra ngoài.
Lúc này, mẹ Ninh đang ngồi trên sô pha, cầm cốc nước làm micro, gằn cổ mà hát.
Hai má ửng hồng, vừa hát vừa cười, trông như đang phát điên.
Ninh Tôn đứng ở bên cạnh, hiển nhiên anh ấy đã hết cách.
Hứa Thanh Du đi tới, đến gần bà Ninh, “Vui như vậy sao?”
Bà Ninh quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thanh Du, cười ha ha, và vẫy tay với cô, “ Nào,con dâu, đến đây hát một bài với mẹ đi.”
Hứa Thanh Du ngây người ra, nhưng phút sau cô đã bình tĩnh lại.
Với tình huống như lúc này không có cách gì để nói sự thật với mẹ Ninh.
Cô nghiêng người nắm lấy tay bà Ninh, “Hôm nay muộn lắm rồi.
Nếu như bác gái muốn hát, ngày khác chúng ta sẽ đi KTV nhé.
Dù sao cháu cũng muốn nghe thử cô hát như thế nào.”
Bà Ninh cười ha ha, “Mẹ nói cho co nghe, thời đại đó của mẹ, mẹ cũng là số một trong ngành đó.”
Nói xong, bà ấy giơ ngón tay cái lên, “Năm đó mẹ đi hát, giành được rất nhiều giải thưởng, mẹ cũng có nhiều vinh quang lắm.”
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, thấp giọng hỏi: “Bên chỗ chị Thái đàm phán không thành công à?”
Ninh Tôn khoanh tay đứng nhìn, “Chị ấy nói có thể có một vai nhỏ.”
Hứa Thanh Du ngay lập tức nói, “Vậy thì đây là một điều tốt, nhưng tại sao bà ấy lại có vẻ không vui?”
Ninh Tôn lắc đầu, anh không biết.
Khi mà anh ấy đàm phán với chị Thái về vai diễn này, bà ấy rõ ràng là rất vui.
Sau khi nói hết mọi chuyện và rời đi, bà ấy biểu hiện rất tốt, nhưng sau khi đi ra khỏi quán cà phê, bà ấy đột nhiên nói rằng bà ấy khát nước và đi đến siêu thị.
Kết quả là lúc đi ra bà ta đã say, Ninh Tôn không biết lúc bà ấy ở trong siêu thị đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà chắc chắn bà ấy không mua nước để uống mà lại mua rượu.
Về việc tại sao bà ấy lại say như vậy, Ninh Tôn đều không hiểu rõ vì sao.
Hỏi bà ấy, bà ấy không nói, chỉ gây chuyện khắp đường đi.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh mẹ Ninh, vuốt nhẹ vuốt nhẹ vào lưng của bà ấy, như đang dỗ dành đứa