Trong lòng Ninh Tôn cảm thấy buồn phiền, bởi vì mình nhìn Hứa Thanh Du lâu như vậy, cũng bởi vì bản thân chột dạ mà thu hồi ánh mắt ngay lập tức.
Thực sự coi như bị cô phát hiện thì có thể như thế nào, hai người phụ nữ ở bên đó cười nói rôm rả, anh nhìn thử thì có thể có chuyện gì chứ, đây không phải là một chuyện rất bình thường sao.
Trong lòng Ninh Tôn kiềm nén uất ức, sau đó không thèm nhìn về bên đó nữa.
Cho đến khi Hứa Thanh DU và mẹ Ninh bưng thức ăn ra gọi anh ăn cơm, anh cũng không nhìn hai người, mà là đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay trước.
Đợi sau khi trở lại bàn ăn, Hứa Thanh Du đã bới xong cơm rồi, lúc đưa đũa cho Ninh Tôn, cô mở miệng nói: “Anh đoán thử xem món nào là do bác nấu? Trong đây có một món tự tay bác làm.”
Ninh Tôn đưa mắt nhìn bàn ăn một lượt, nhìn không ra là món nào.
Mẹ Ninh ở bên cạnh mỉm cười: “Con ăn trước đi, đến lúc đó đoán coi có thể thử ra không, con ăn cơm canh Tiểu Hứa nấu lâu như vậy, dù sao thì giữa mẹ và con bé có một chút mùi vị không giống nhau.”
Ninh Tôn cầm đũa: “Có thể có gì không giống nhau, đều là thức ăn, đều là cho vào những gia vị đó.”
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng lúc ăn vẫn thử ra được vị không giống nhau.
Ninh Tôn hơi nhăn mày, thực sự anh và Hứa Thanh Du cùng nấu cơm ăn cùng cũng không lâu.
Nhưng anh chỉ có thể ăn thức ăn Hứa Thanh Du nấu, hương vị khác với mẹ Ninh nấu.
Hứa Thanh Du đang cùng mẹ Ninh nói chuyện, hỏi nhà mới của bà sắp xếp như thế nào.
Mẹ Ninh nói với bọn họ hôm nay đã đi mua những gì, lại nói thêm muốn trang trí nhà mình như thế nào.
Rõ ràng lúc trước mẹ Ninh còn có dáng vẻ ghét bỏ xuất thân của Hứa Thanh Du, nhưng mà bây giờ hai người làm giống như mẹ và con gái.
Mẹ Ninh chỉ nói đơn giản một chút về nhà mình, sau đó đột nhiên mở miệng tra hỏi: “Tiểu Hứa, nhà con ở đâu vậy, bác chỉ là hỏi thử một chút, không có ý gì khác, con đừng có nghĩ nhiều, ba mẹ của con là ở thành phố này sao? Nếu có thời gian có thể gọi bọn họ đến đây chơi.”
Nụ cười trên mặt Hứa Thanh Du không thay đổi: “Không phải ạ, nhà con không phải ở thành phố này, cách hơi ra một chút.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9
Cha cô không gây chuyện, nhưng cũng không chống trụ được cái nhà này.
Vì vậy tất cả mọi việc trong ngoài nhà vẫn luôn do mẹ cô lo liệu.
Thời gian dài, cũng hình thành cho mẹ cô tính cách mạnh mẽ.
Tính khí lớn, giọng to, không dễ chọc,đây là ấn tượng bên ngoài đối với mẹ cô.
Hứa Thanh Du không có cách nào nói quá nhiều, chỉ có thể nói bừa một câu: “Cũng được ạ.”
Mẹ Ninh thừa dịp hỏi tiếp: “Vậy bố con làm gì? Trong nhà chỉ có một đứa con là con sao?”
Biểu cảm Hứa Thanh Du cứng đơ, không trả lời câu phía trước, trực tiếp trả lời câu sau: “Con còn có một em trai, đang học đại học.”
Mẹ Ninh cũng không chú ý nhiều như vậy, chỉ gật gật đầu: “Một trai một gái, đây là cuộc sống thực sự hạnh phúc mà.”
Lần này Hứa Thanh Du không trả lời mẹ Ninh, chỉ tự mình cúi đầu ăn cơm.
Ninh Tôn ngước mắt nhìn Hứa Thanh Du, trên mặt Hứa Thanh Du vẫn có nụ cười,nhưng rõ ràng là không giống với trước đó.
Ninh Tôn vẫn luôn đoán rằng gia đình ban đầu của Hứa Thanh Du cũng không quá tốt, bây giờ từ biểu cảm trên mặt Hứa Thanh Du gần như có thể phân tích ra được, sự suy đoán này của anh, cho dù là không đúng hoàn toàn, cũng có thể sáu bảy phần là không sai.
Ăn