Khiến cho Ninh Tôn không ngờ đến là, qua một lúc Nam Nhạc liền gọi điện thoại tới.
Ninh Tôn hơi cau mày, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, sau đó nghe máy, giọng nói ôn hòa: “Xin chào.”
Giọng nói của Nam Nhạc rất nhẹ nhàng: “Thật sự rất hài lòng bức ảnh sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, sau đó hình như cười cười: “Cô Nam chụp đương nhiên là tôi hài lòng rồi.”
Nam Nhạc dừng lại một chút, dường như có chút bất đắc dĩ: “Anh không cần phải khách sáo như vậy, có chỗ nào không vừa ý nhất đinh phải nói cho em biết, hậu kỳ vẫn có thể sửa đổi được.”
“Không, không có, thật sự rất hài lòng.” Ninh Tôn vội vàng trả lời.
Thật ra anh đối với mấy thứ này không đặc biệt quan tâm, ảnh chụp ra đều có sự sai lệch, thứ đồ giả đó có gì mà hài lòng với không hài lòng đâu chứ.
Nam Nhạc cười haha, chuyển đổi đề tài: “Trợ lý nhỏ của anh nghỉ phép, một mình anh đi làm sao?”
Ninh Tôn có chút bất ngờ, nhưng cũng ngại hỏi đối phương làm sao biết được.
Hơn nữa Nam Nhạc mở miệng liền gọi Hứa Thanh Du là trợ lý nhỏ của anh, dường như đã quên anh và Hứa Thanh Du bên ngoài còn có một tầng quan hệ khác.
Vì thế Ninh Tôn trả lời: “Việc của tôi vốn cũng không nhiều lắm.
Thời gian này nhìn Tiểu Du có hơi mệt mỏi, nên bảo cô ấy nghỉ ngơi.
Dù sao cũng là bạn gái của tôi, làm sao có thể thật sự coi như trợ lý được.”
Nam Nhạc ở bên kia ừ một tiếng, không tiếp lời nói của Ninh Tôn: “Hiện tại người nổi tiếng giống như anh không nhiều, trước đây em tham gia một vài chương trình, nhìn thấy mấy người đó đi ra ngoài là kéo theo một đoàn trợ lý, vệ sĩ, giống như bên cạnh có ít người, nên biểu hiện ra địa vị bọn họ không giống nhau.
Em vẫn là thích anh đơn giản như thế này.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.9
làm trợ lý của tôi, cô ấy học chuyên ngành thiết kế, vốn là có tương lai tốt đẹp, là tôi làm trậm trễ cô ấy.”
Ninh Tôn giống như thở dài: “Nói ra còn vô cùng có lỗi với cô ấy.”
Nam Nhạc ở bên kia ngay lập tức không nói lời nào.
Qua mấy giấy Ninh Tôn lại ôi một tiếng: “Sao lại nói với cô mấy lời này chứ? Làm cho cô chê cười rồi.”
Nam Nhạc coi như là giữ vững được, nói một câu không có chuyện gì.
Ninh Tôn tiện thể lại hỏi: “Đúng rồi, hôm nay cô nhìn thấy cô ấy đang ở chỗ nào vậy? Cô ấy ở một mình sao? Vừa rồi tôi còn gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói là đang ở cùng bạn.”
Nam Nhạc ừ một tiếng: “Quả thật là ở một mình, chắc là đang đợi bạn của cô ấy đi.”
Ninh Tôn nói một câu vậy sao.
Lúc này bên kia truyền đến giọng nói trợ lý gọi cô, cô quay đầu đáp lại, sau đó nói với Ninh Tôn: “Em ở đây đang có chuyện, nếu như ảnh chụp anh thật sự hài lòng, vậy em sẽ dùng bức này nhé.”
Ninh Tôn nói được, theo đó còn nói lời cảm ơn với Nam Nhạc.
Nam Nhạc nở nụ cười: “Không cần cảm ơn, sau này có cơ hội lại cùng nhau hợp tác.”
Nói xong câu này Nam Nhạc cúp điện thoại.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm di động, cuối cùng vung tay ném sang một bên.
Loại nói chuyện ứng phó về mặt công việc thế này, anh thật sự là phiền muốn chết.
Ban đầu Ninh Tôn chẳng muốn làm gì, hiện giờ tâm trạng không tốt, liền chẳng có tâm tư ứng phó với bất kỳ ai.
Nằm trên gường như vậy một lúc, anh lại lật người đứng dậy đi vào phòng bếp.
Nhìn quanh một lát, còn chưa xuống tay, bên kia đã truyền đến tiếng chuông cửa.
Ninh Tôn ngạc nhiên, theo phản xạ liền cho rằng Hứa Thanh Du đã trở lại.
Một loại cảm giác nói không rõ trong nháy mắt liền chạy tán loạn.
Nhưng sau đó anh lại hiểu ra, Hứa Thanh Du trở về không có khả năng ấn chuông cửa, cô có chìa khóa của mình.
Vì thế trong nháy mắt cảm