Tần Niên ở trong game nói với Ninh Tôn, “Những gì tôi vừa nói là sự thật, không phải là những lời đùa.
Đúng thật là có người rất thích cô ấy.”
Sau một hồi, Ninh Tôn mới ừ một tiếng, “Vậy à? Thì ra là như vậy, tôi cũng không biết rõ chuyện này lắm.”
“Đúng vậy đó.” Tần Niên nhanh chóng trả lời, “Tiểu Du nhà chúng tôi có nhiều người thích lắm.
Con mắt của anh cũng tốt lắm.”
Ninh Tôn ra vẻ mỉm cười, giọng nói cũng không quá lớn, giống như đang nghiêm túc chơi game, cũng không có thời gian lo lắng chuyện này.
Hứa Thanh Du lại nghe ra trong lời nói của Ninh Tôn rất đại khái, qua loa.
Cô lắc đầu với Tần Niên, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.
Nói quá nhiều lời thì người ngượng ngùng chỉ là bản thân mình thôi.
Tần Niên cũng hiểu được sự thật này, lập tức im lặng.
Hứa Thanh Du và hai người họ lập đội hai lần, chơi hai và thắng hai, nhưng bầu không khí rõ ràng là không tốt hơn lúc đầu.
Sau khi ván thứ hai kết thúc, Hứa Thanh Du mở mic, “Không chơi nữa, chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Ninh Tôn nhanh chóng đáp lại một từ được
Hứa Thanh Du và Tần Niên thoát ra khỏi trò chơi, sau đó Tần Niên quay sang đối mặt với Hứa Thanh Du, trông rất nghiêm túc, “Lúc nãy mình nói những điều đó có phải là Ninh Tôn nhà cậu đã giận rồi không?”
Hứa Thanh Du giả bộ lãnh đạm, “Tức giận cái gì chứ? Cậu cũng có nói cái gì đâu.”
Tần Niên nhếch miệng, “Tức là nói trước đây đã có người thích cậu, đàn ông không phải lúc nào cũng ghen tuông hay sao? MÌnh sợ nói xong bên chỗ Ninh Tôn sẽ ghen đấy, anh ấy sẽ gây chuyện với cậu.”
Hứa Thanh Du mỉm cười, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy, sẽ không đâu.
Anh ấy là một người rất lý trí.
Những chuyện như thế này anh ấy sẽ không ghen tuông gì đâu.
Dù sao đó cũng là những chuyện quá khứ rồi mà.
“
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.13
đâu.”
Tần Ninh suy nghĩ một chút liền nằm xuống trên sô pha.
“Mình chưa yêu ai nên có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
Mình cứ cảm thấy mối quan hệ yêu đương bình thường của các cặp đôi không giống như hai cậu.”
Cô lười biếng lăn một vòng, “Hai người thật khách sáo, còn không có cảm giác là bạn bè.”
Hứa Thanh Du đứng hình, như vậy sao?
Cô ấy và Ninh Tôn diễn tệ đến vậy sao?
Sau đó cô ấy khá bất lực, cô ấy đã cố gắng hết sức để giả vờ, nhưng một số mối quan hệ không thể giả vờ được.
Sau khi nghỉ ngơi, Hứa Thanh Du và Tần Niên gọi đồ ăn ngoài.
Sau khi ăn xong, họ không có chuyện gì nên tranh thủ chợp mắt.
Đợi đến buổi tối, hai người nhàn nhã đứng dậy, thu dọn đồ đạc, định ra ngoài đi dạo.
Hứa Thanh Du không thường đi mua sắm, công việc cứ bận và chạy theo Ninh Tôn.
Trừ những chỗ như studio, cô cũng không đi ra bên ngoài nhiều.
Bây giờ, vừa hay có người đi dạo cùng cô.
Hai người bắt taxi đến khu phố đêm,càng về đêm thì khu phố càng sôi động.
Hứa Thanh Du và Tần Niên mua hai cốc trà sữa và đi dạo xung quanh.
Có các quán ăn ven đường, cũng như các gian hàng quần áo và đồ trang trí nhỏ.
Hứa Thanh Du cười nói với Tần Niên, trong lòng đột nhiên có cảm giác như trở lại thời đại học.
Thời đi học ai cũng không giàu có lắm, khi nghỉ hè thì chỉ đi chợ đêm.
Mọi thứ trong cuộc sống đều được mua ở quầy hàng kiểu này.
Tần Niên cũng cười, “Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống lúc đó thoải mái nhất.
Tuy rằng ai cũng không có tiền, nhưng đều rất viên mãn.”
Sau đó Tần Niên thở dài, “Sau khi đi làm, mình cảm thấy mình có thể chủ động hơn về tài chính, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn trước.
Nhưng hiện tại mới nhận ra, bản thân mình cũng suy nghĩ quá nông cạn rồi.
Cuộc sống tự lập sẽ rất phiền muộn và đối mặt với nhiều vấn đề hơn.
Mình vẫn rất hoài