Ninh Tôn nhìn thấy Hứa Thanh Du.
Người con gái bên cạnh cô ấy, Ninh Tôn cũng nhận ra.
Hai người họ đã thay quần áo, và khác hẳn lúc giữa trưa.
Nhưng có lẽ vì đã quá quen thuộc với Hứa Thanh Du nên ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã nhìn thấy cô ấy từ trong đám đông.
Hứa Thanh Du và cô gái không biết đang nói chuyện gì, Hứa Thanh Du cười và rung rung vai.
Khoảng cách hơi xa, nhưng Ninh Tôn vẫn cảm giác được hạt gạo trên má của Hứa Thanh Du lộ ra.
Mẹ Ninh ngồi xổm bên cạnh một quầy hàng nhỏ, và nhìn những giá cả cửa nhưng món đồ nhỏ này, nói là những thứ này có thể trang trí trong nhà.
Ninh Tôn không có cảm giác gì với những thứ này, thậm chí không thèm nhìn chúng.
Anh ta đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm về phía Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du và cô gái đó đứng trước một gian hàng và quan sát một lúc, có lẽ họ đã mua thứ gì đó, và hai người họ xách một chiếc túi đi chỗ khác.
Mẹ Ninh lấy một thứ gì đó và hỏi Ninh Tôn thứ này như thế nào.
Ninh Tôn cũng không thèm nhìn, “Được, được, được, mua đi.”
Mẹ Ninh bật cười, “Con quá qua loa đại khái rồi đó, dù sao cũng nên xem một cái chứ.”
Ninh Tôn cũng rất hợp tác, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay mẹ Ninh, rất nghiêm túc gật đầu, “Ừm, đẹp lắm, mua đi.”
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.15
vừa này Hứa Thanh Du bọn họ mới mua đồ.
Chỗ này bán đèn xông tinh dầu, nhìn lạ mắt, con gái nhìn sơ sơ qua thôi là đã thích rồi.
Ninh Tôn nhìn chằm chằm một lượt rồi nhanh chóng quay đi.
Đây có lẽ không phải là thứ mà Hứa Thanh Du thích.
Dựa vào sự hiểu biết của anh ấy về Hứa Thanh Du, thì cô ấy không thể thích những thứ mà chỉ có bề ngoài như vậy.
Mẹ Ninh để ý thấy Ninh Tôn nhìn chằm chằm vào đèn xông hương thơm đó, bà có chút kinh ngạc, “Con cần cái này à? Những thứ như thế này hay chúng ta mua đồ đắt một chút đi.
Dù sao thì cái này phải hít vào cơ thế đấy, mà sao vậy? Con bị mất ngủ sao? “
Ninh Tôn vội vàng xua tay, “Không, không, con chỉ là thấy nó lạ mắt.”
Mẹ Ninh nghe vậy bật cười, “Tụi con gái thường thích những thứ như thế này.
Lẽ nào Tiểu Hứa không thích sao?”
Ninh Tôn cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ về điều đó.
Bên cạnh của Hứa Thanh Du không có bất cứ thứ gì mà con gái thích cả.
Cuộc sống của cô ấy rất đơn giản, hay có thể nói là đơn điệu.
Cô ấy không theo đuổi những thứ chỉ có hình thức đó.
Lúc trước khi mở phòng ngủ của Hứa Thanh Du ra, anh ấy cũng nhìn vào đó.
Bàn đầu giường trống trơn, chăn bông được gấp gọn gàng, trong phòng cũng không có đồ trang trí cầu kỳ.
Nếu không nhìn màu ga trải giường, thì nói đó là phòng ngủ của đàn ông, có lẽ cũng sẽ có người tin.
Ninh Tôn nghiêm túc trả lời, “Cô ấy không thích những thứ này, con người của cô ấy rất đơn giản.”
Mẹ Ninh cười, “Đơn giản mới tốt đó.
Ở xã hội bây giờ, con muốn gặp được một cô gái đơn giản thật không dễ dàng đâu.”
Ninh Tôn nhướng mày quay đầu nhìn mẹ Ninh, “Mẹ đang khen cô ấy à?”
“Mẹ chỉ nói sự thật thôi.
Có khen hay không cũng không quan trọng.” Mẹ Ninh nói và chậm rãi đi về phía trước, “Đứa trẻ như Tiểu Hứa thật sự rất được lòng người khác, chỉ nhìn thôi cũng biết cô ấy là một cô gái rất hiểu chuyện.
“
Nói đến đây, mẹ Ninh bỗng dưng thay đổi cách nói chuyện, “Tuy nhiên, bình thường một cô gái hiểu chuyện như vậy