Sau khi Ninh Tôn ra khỏi phòng, Hứa Thanh Du và Tần Niên không biết nói cái gì, hai người cười phá lên.
Ninh Tôn cười không nổi, anh đứng ở cửa nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du lớn lên rất bình thường, cũng có thể xem như là một cô gái xinh xắn, nhưng nếu đặt vào trong giới giải trí thì khẳng định không được.
Giới giải trí càng có những người có diện mạo xinh đẹp hơn.
Hơn nữa dựa theo tính cách của Hứa Thanh Du, sau này không hẳn sẽ phát triển trong giới giải trí.
Cho nên một khi hai người công khai thân phận người yêu ra bên ngoài, chờ sau này chia tay rồi, Hứa Thanh Du một lần nữa trở lại làm người bình thường, về sau cuộc sống có thể sẽ không được ổn lắm.
Ninh Tôn thở dài, lại cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, bây giờ anh lo lắng nhiều cho Hứa Thanh Du như vậy, thật sự là không cần thiết.
Có thể sau này cô sẽ có may mắn của mình, hoặc là bên chị Thái có lòng tốt, sau này bồi thường cho cô một số tiền lớn, về sau cuộc sống của cô cũng sẽ vô cùng thoải mái.
Ninh Tôn cau mày, tuy nghĩ như vậy, nhưng quay đầu ngẫm nghĩ lại hiện giờ phải đối mặt với chuyện này, vẫn là có chút phiền lòng.
Cuối cùng Ninh Tôn dứt khoát xoay người đi về phòng.
Hứa Thanh Du và Tần Niên ở bên ngoài chờ một lúc lâu, cuối cùng Hứa Thanh Du đi tới gõ cửa, nói với Ninh Tôn, Tần Niên sắp đi rồi.
Ninh Tôn hít sâu vài hơi mới bình thường trở lại, mở cửa đi ra ngoài: “Mới đó mà đã phải đi rồi.”
Tần Niên gật đầu, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ: “Thời gian cũng không còn sớm, không làm phiền hai người nữa.
Hai người nghỉ sớm một chút đi, ngày mai còn phải ghi hình.”
Lúc này Ninh Tôn mới chú ý đến, trên ghế sopha đã không thấy bóng dáng của mẹ Ninh đâu nữa rồi.
Hứa Thanh Du cũng nhìn ra được nghi hoặc của anh, giải thích một chút: “Bác vừa mới tỉnh, nói là phải về nhà ngủ nên đi rồi.
Ban đầu tôi muốn gọi anh, nhưng thấy bác thật sự không muốn ở lại thêm nữa, cũng không muốn làm lỡ thời gian của bác ấy.”
Ninh Tôn gật gật đầu không nói thêm gì nữa.
Anh và Hứa Thanh Du tiễn Tần Niên tới cổng khu chung cư.
Nhìn thấy Tần Niên lên xe taxi, Hứa Thanh Du mới thở phào nhẹ nhõm: “Cô ấy càng ngày càng khó đối phó.”
Ninh Tôn cười cười: “Bạn của cô rất tốt với cô.”
“Đúng vậy.” Hứa Thanh Du đáp lại.
“Có đôi khi thật sự quá tốt, làm tôi không biết nên làm cái gì cả.”
Hai người xoay người đi về nhà, đúng lúc gặp phải hai cô gái.
Hai cô gái tay đang cầm đồ uống, nhìn trạng thái giống hệt lúc trước ở sân bóng rổ bên kia.
Lúc bọn họ đi tới bên cạnh Ninh Tôn, ôi chao một tiếng.
Lần này Ninh Tôn ra ngoài, ỷ vào trời đã tối đen, cũng không đội mũ đeo khẩu trang.
Không cần hai cô gái có hành động gì tiếp theo, Hứa Thanh Du cũng biết, khẳng định là đã bị nhận ra rồi.
Quả nhiên dừng lại vài giây, hai cô gái liền chạy tới: “Anh là Ninh Tôn, anh là Ninh Tôn đúng không.
Quả nhiên anh ở đây, lần trước nhìn thấy anh ở đây chơi bóng rổ, chúng em liền đoán được.”
Hai cô gái này cũng không phải fan cuồng, tuy nhìn thì kích động, những cũng không làm ra bất kì hành động nào quá giới hạn.
Hai cô gái có chút tiếc nuối: “Bọn em ra ngoài cũng không mang theo giấy bút, nếu không đã nhờ anh kí tên cho rồi.”
Sau đó hai cô gái liền chuyển tầm mắt, dừng lại trên người Hứa Thanh Du, còn chào hỏi cô: “Xin chào.”
Hứa Thanh Du cười cười: “Xin chào.”
Ninh Tôn hỏi một câu: “Hai người đều sống ở đây sao?”
Ở cùng một khu chung cư với người hâm mộ, nói thật có chút không được tự nhiên.
Mặc dù biểu hiện của hai người này rất lý trí, cũng rất sợ các cô tiết lộ hành tung của Ninh Tôn.
Kết quả cô gái lắc lắc đầu: “Bọn em không sống ở đây, chỉ là tới xem bọn họ chơi bóng rổ thôi.
Sân bóng rổ ở đây có mấy anh chơi bóng rổ vô cùng đẹp trai.”
Hứa Thanh Du có chút buồn cười, xem ra hai cô gái này đều không phải trong hội người hâm mộ của Ninh Tôn.
Thảo nào đối với Ninh Tôn không đặc biệt say mê, tâm tư hơn một nửa là nghĩ đến mấy anh chàng đẹp trai rồi.
Ninh Tôn ừ một tiếng, dặn dò hai cô gái: “Thời gian đã muộn, nên về nhà sớm.”
Hai cô gái cười hì hì với Ninh Tôn, khoát tay: “Hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi, lúc ghi hình chương trình chú ý an toàn.”
Bây giờ cô gái còn vô cùng thân thiết, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đứng yên một chỗ, nhìn mãi cho đến khi hai cô gái đi xa mới xoay người đi về nhà.
Ninh Tôn có chút cảm khái: “Nếu người hâm mộ đều như vậy thì tốt rồi.”
Đều lý trí như vậy, anh cũng sẽ không có thêm nhiều phiền phức như thế.
Hứa Thanh Du dừng lại vài giây