Ở chỗ của Tống Kình Vũ cũng không mất quá nhiều thời gian, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn ký xong hợp đồng cũng liền phải rời đi.
Tống Kình Vũ tiễn hai người đến tầng dưới: “Đi thong thả.”
Hứa Thanh Du có hơi ngại: “Ngài đi làm việc đi, mất quá nhiều thời gian của ngài rồi.”
Tống Kình Vũ không nói gì, chỉ dùng một tư thế mời, ý tứ là đợi hai người bọn họ lên xe lại nói.
Ninh Tôn gọi một chiếc xe, sau khi hai người lên xe, Hứa Thanh Du hạ cửa xe xuống, khoát tay với Tống Kình Vũ ở bên ngoài.
Tống Kình Vũ vẫy vẫy tay với cô, chờ xe khởi động rời đi, mới xoay người đi vào trong tòa nhà làm việc.
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Thái độ của anh ta đối với cô thật là tốt.”
Hứa Thanh Du lại chẳng có cảm giác gì: “Không phải đối với tôi, bản thân anh ấy hẳn là một người có hàm dưỡng*.”
*Hàm dưỡng: là người có rèn luyện, biết cách nhìn người tốt xấu và khích lệ người khác.
Ninh Tôn nở nụ cười, không phản bác lại cô.
Cũng không biết Hứa Thanh Du là thật sự ngây thơ hay là có chút ngốc nghếch, trong mắt cô dường như đều thấy tất cả mọi người vô cùng tốt.
Xe lái về chỗ ở của Ninh Tôn, lái xe đã ở dưới tầng chờ rồi, nhìn thấy hai người từ bên ngoài về có hơi bất ngờ: “Hai người đi ra ngoài sao?”
Hứa Thanh Du đáp lại một tiếng, sau đó chạy nhanh tới cửa.
Cô muốn quay về mang theo hộp trang điểm của Ninh Tôn.
.
Truyện Đoản Văn
Kết quả Ninh Tôn gọi cô lại: “Cô chờ ở đây đi, tôi đi cho.”
Hứa Thanh Du ngạc nhiên, lập tức từ chối: “Không cần, không cần đâu, vẫn là để tôi đi đi.”
Ninh Tôn mặc kệ cô, bước nhanh hơn đi tới cửa.
Lúc đi ngang qua người Hứa Thanh Du, nâng tay vỗ vai Hứa Thanh Du: “Vào trong xe chờ đi.”
Hứa Thanh Du chớp chớp mắt, có chút không hiểu Ninh Tôn bị làm sao.
Bên ngoài tuyên bố cô là bạn gái anh, nhưng trên thực tế cũng có phải đâu.
Mấy việc này không phải là trợ lý nho nhỏ như cô nên làm hay sao?
Lái xe cười haha, chờ đến khi Hứa Thanh Du lên xe mới nói: “Quan hệ của hai người không bình thường nha, cậu ấy cũng biết đau lòng cho cô rồi.”
Hứa Thanh Du cau mày: “Đau lòng chỗ nào chứ, có thể là anh ấy để quên đồ của mình ở trên tầng, tiện thể đi lên lấy luôn.”
Lái xe nhướng mày, rõ ràng là không tin lý do Hứa Thanh Du đưa ra: “Lời này nói ra cô có tin không?”
Hứa Thanh Du giữ vẻ mặt, cố gắng làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc của cô đang dao động: “Sao lại không tin, tôi nói là sự thật, không tin lát nữa Ninh Tôn xuống đây anh hỏi anh ấy xem.”
Lái xe sao có thể đi hỏi mấy câu trêu đùa thế này được, Ninh Tôn khẳng định là không nhận.
Đợi một lúc Ninh Tôn xuống dưới tầng, trong tay cầm theo hộp trang điểm.
Nhìn như vậy anh hình như cũng không cầm theo đồ gì khác.
Chờ đến khi Ninh Tôn lên xem, lái xe khởi động xe đồng thời cũng mở miệng: “Gần đây cậu Ninh càng ngày càng hiểu được việc thương hoa tiếc ngọc rồi.”
Ninh Tôn và Hứa Thanh Du đều ngừng lại, nhưng sau đó Ninh Tôn liền thu hồi tầm mắt, cũng không giải thích gì.
Hứa Thanh Du ngồi ở trên ghế phó lái, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, cũng không nói lời nào.
Lái xe cong môi, làm bộ dáng đã hiểu rồi.
Xe lái tới chỗ ghi hình, hộp hóa trang lại là Ninh Tôn tự mình xách, hai người đi vào, bên cạnh có nhân viên công tác chào hỏi.
Mấy người này cũng rất tôn trọng Hứa Thanh Du, mở miệng đều gọi là cô Hứa.
Hứa Thanh Du nhớ đến, trước đây mấy nhân viên công tác này đều gọi cô là Tiểu Hứa.
Quả nhiên thân phận thay đổi, thái độ, xưng hô của người khác đối với cô cũng đều thay đổi.
Lúc Ninh Tôn trang điểm, Hứa Thanh Du ở bên cạnh chờ đợi, thật trùng hợp chính là, lần này người trang điểm cho Ninh Tôn là cô gái lần trước trang điểm cho anh lúc cùng tham gia chương trình với Hoàng Tương.
Hứa Thanh Du nhớ rõ, lúc đó cô gái này cũng có chút niềm nở với Ninh Tôn.
Lúc ấy cô ta còn là dáng vẻ xem kịch vui, kết quả bây giờ đã bị ép trở thành người trong cuộc.
Lần này người trang điểm trầm ổn hơn rất nhiều, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đưa mắt sang nhìn Hứa Thanh Du.
Hứa Thanh Du kéo ghế, ngồi ở bên cạnh Ninh Tôn, dựa vào bàn trang điểm, đang cầm điện thoại có chút nhàm chán, liền mở ra xem tin tức trên mạng.
Điện thoại của Ninh Tôn để ở trên mặt bàn, màn hình hướng lên.
Một lát sau điện thoại sáng