Hứa Thanh Du ăn xong cơm, cầm chén đũa đỡ vào phòng bếp đặt vào bên trong máy rửa bát.
Cô vừa quay người lại định từ phòng bếp đi ra thì nhìn thấy Ninh Tôn từ phòng của mình ra tới.
Trong bộ dáng của anh hình như là muốn ra ngoài.
Hứa Thanh Du sững sờ vội vàng hỏi: “Anh muốn đi ra ngoài sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Tôi đi sang chỗ mẹ tôi xem một chút, bà ấy nói gọi tôi sang giúp bà ấy khuân ít đồ đạc.”
Hứa Thanh Du có cảm giác như thở ra một hơi nhẹ nhõm: “Có cần tôi đi qua hỗ trợ?”
Ninh Tôn nói câu không cần, sau đó dừng lại, quay đầu nhìn Hứa Thanh Du: “Cô tự chăm sóc tốt bản thân mình là được rồi.”
Nói xong đi tới cổng đổi giày rồi rời đi ngay.
Hứa Thanh Du đi từ từ tới, đứng ở khoảng trống phòng khách đối diện cửa nhìn ra phía ngoài cửa.
Ninh Tôn đã rời đi rồi nhưng nhịp tim của Hứa Thanh Du vẫn đập rất nhanh.
Vừa rồi lúc anh ta câu nói kia mặc dù nói rất bình thản, nhưng Hứa Thanh Du lại nghe ra được bên trong có chút quan tâm.
Tại đây có ảnh, đọc tại hangtruyen.com để ủng hộ team dịch.15
Tôn và mẹ Ninh hai người đang cùng nhau đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du sững sờ, còn nghĩ sao bọn họ nhanh như vậy đã làm xong rồi, nhưng mà hướng đi của Ninh Tôn và mẹ Ninh rõ ràng không phải là muốn về lại chỗ ở Ninh Tôn mà là đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du dừng một chút, phản xạ có điều kiện mà lui lại mấy bước trốn đi.
Ninh Tôn và mẹ Ninh không nhìn thấy cô, Ninh Tôn đi bên cạnh mẹ Ninh nghe điện thoại.
Bởi vì cách hơi xa nên Hứa Thanh Du cũng nghe không rõ Ninh Tôn đang nói cái gì trong điện thoại.
Tóm lại bước chân của hai người này có hơi gấp gáp.
Hứa Thanh Du nhíu mày chăm chú nhìn đợi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai người nữa mới quay người đi về nhà.
Hai người bọn họ đều đi cả rồi tất nhiên cô cũng không lắc lư ở bên ngoài làm gì nữa.
Sau khi về đến nhà Hứa Thanh Du với điện thoại mở lên sau đó vào vòng bạn bè của Ninh Tôn nhìn một lượt trước.
Vòng bạn bè không có đăng tin mới gì không tìm ra được bất kì manh mối nào.
Cô chẹp chẹp miệng, do dự một chút sau đó nhanh chóng gửi cho Ninh Tôn một tin nhắn.
Hứa Thanh Du giả vờ như mình không biết gì, hỏi bên chỗ mẹ Ninh đã hết bận bịu chưa có cần cô đi qua hỗ trợ không.
Ninh Tôn chưa trả lời lại cô cũng không biết có phải là không nhìn thấy tin nhắn không.
Hứa Thanh Du cứ ngồi ở trên ghế sofa như vậy nhìn điện thoại, thật ra cũng là không phải hoài nghi Ninh Tôn, anh ta cùng mẹ Ninh cùng nhau đi ra ngoài hẳn là cũng không làm được việc gì mà không thể để người khác biết.
Nhưng Hứa Thanh Du lại rất muốn biết, lúc mà cô không biết, không nhìn thấy thì Ninh Tôn làm cái gì.
Cứ như thế chờ mười mấy phút, bên chỗ Ninh mới trả lời lại tin nhắn của cô.
Nhưng anh lời ít ý nhiều chỉ nói một câu: Làm xong rồi.
Hứa Thanh Du khẽ nhíu mày, thở dài một hơi, Ninh lại trở về hình tượng lạnh lùng cao ngạo rồi.
Ba chữ này làm cho cô dù muốn tiếp theo hỏi thêm mấy câu cũng không có dũng khí để hỏi ra nữa, sợ Ninh Tôn tiếp tục trả lời mình qua loa như thê.
Tính toán thời gian một chút Hứa Thanh Du đứng dậy trở về phòng rồi khoá cửa lại.
Lúc trước khi từ cửa hàng trở về cô có mua giấy với bút, lúc này thừa dịp trong nhà không ai, mình cũng không có chuyện gì, thế là liền bắt đầu tô tô vẽ vẽ.
May mà những thứ chuyên ngành đã học không bị cô quên mất cả, hiện tại nâng bút vẽ xuống đường cong cũng coi như trôi chảy.
Cảm xúc trong lòng của Hứa Thanh Du lập tức được dịu xuống.
Cô ngồi quỳ ở trên giường vẽ lại quần áo nhìn thấy ở trung tâm thương mại mà hôn quá đã đi xem.
Năng lực vẫn còn khoảng 80% so với lúc đầu đi cũng lâu không có sờ đến bút nên ngượng tay.
Hứa Thanh Du cũng chỉ là nghĩ luyện tay một chút thôi thứ đồ chơi này đã bỏ một thời gian lâu như vậy rồi khẳng định phải rèn luyện thêm hai ba ngày nữa mới có thể thuận tay được.
Cô cầm bản nháp nhìn một lượt, cảm thấy cũng tạm được rồi mới buông xuống, sau đó nhìn lướt qua điện thoại.
Bên Ninh Tôn không có động tĩnh, hẳn là đang bận đi.
Nhìn thời gian thấy lúc này có thể chuẩn bị cơm tối, nhưng hai người kia cũng không