Hứa Thanh Du không nhìn Ninh Tôn, chỉ mỉm cười: “Bởi vì có nhiều thứ cứ lăn tăn mãi trong lòng thì cũng chẳng giải quyết được gì, vậy nên điều đầu tiên mà chúng ta có thể làm chính là điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân.”
Nhận được vài lời an ủi của Hứa Thanh Du, mẹ Ninh cũng đành đứng dậy theo cô bước đến bên bàn ăn.
Đúng lúc này, điện thoại Ninh Tôn vang lên, anh xoay người trở về phòng nhận cuộc gọi.
Hứa Thanh Du và mẹ Tôn không đợi anh ta, hai người dọn thức ăn lên ăn trước.
Nam Nhạc che giấu khá kỹ càng, nên mẹ Ninh không rõ cô ta thích Ninh Tôn đến nhường nào, rằng đó chỉ là tình cảm mới chớm hay đã thật sự động lòng.
Hứa Thanh Du cúi đầu ăn, cô tiếp tục nói: “Con từng gặp cô Nam Nhạc rồi, cô ấy là một người rất lạnh lùng, khá giống Ninh Tôn.
Sau đó, Hứa Thanh Du tựa như đang kể một câu truyện cười: “trước đây bác nói kiểu người như thế nào sẽ thu hút người như thế nào chứ, Nam Nhạc và Ninh Tôn có thể xảy ra điều gì mờ ám đây?
Giọng điệu của cô chỉ đơn giản là đang đùa giỡn.
Nói xong, cô ngẩng đầu lên hớn nhở nhìn mẹ Ninh.
Mẹ Ninh cười, vội vàng đáp: “không đâu, bác hiểu con trai bác.
Hôm đó khi chúng tôi gặp Nam Nhạc, đúng là thằng bé chỉ bàn công chuyện công chiếc gì đó với Nam Nhạc thôi, thế nhưng…”
Bà ta quay lại nhìn về phía cửa phòng của Ninh Tôn, nhỏ giọng nói: “Bác cứ cảm thấy nó hơi mất kiên nhẫn khi nói chuyện với Nam Nhạc.
Nam Nhạc có nhận ra không thì tôi không biết, nhưng bác thấy vậy đấy.”
Hứa Thanh Du nhếch miệng: “đôi lúc anh ấy nói chuyện với con cũng thế mà.”
Mẹ Ninh nghe cô nói vậy thì bật cười, “haha, đúng là đôi khi cánh đàn ông sẽ như thế thật.
nói chứ nhiều khi tôi nói chuyện với bọn họ cũng khó chịu lắm.”
Nói đến đây, cửa phòng của Ninh Tôn liền mở ra.
Anh ta cầm theo điện thoại ra ngoài, nét mặt không thể hiện điều gì bất thường.
Mẹ Ninh vội vàng hỏi: “sao vậy con? Bên công ty gọi con à, có tin gì rồi đúng không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “trước mắt thì chưa đâu mẹ ạ.
Bên phía công ty đã gặp một vài phương tiện truyền thông, muốn hỏi xem ai là người đã đứng sau những chuyện này.
Nhưng những người này kín miệng quá, chắc phải mất một khoảng thời gian.”
Mẹ Ninh gật đầu: “Chắc cũng ăn được gì đấy, chứ không ngay khi bên các con hỏi, bọn chúng đã khai ra kẻ đứng sau rồi.”
Ninh tôn ngồi xuống, nhìn những thứ được đặt trên bàn ăn: “hôm nay nấu nhiều vậy.”
Hứa Thanh Du gật đầu: “phải ăn cho ngon chứ.
Công việc thì nhiều, mọi người đã vất vả quá nhiều rồi.
Ăn cũng không ngon thì phải làm thế nào bây giờ.”
Nói đến đây, cô hỏi: “Bên công ty có nói phải mở họp báo gì đấy không, em thấy lúc các nghệ sĩ khác xảy ra chuyện đều làm như thế.
Trước kia Linda cũng mở họp báo xin lỗi còn gì, có khi nào chúng ta cũng mở không?”
Ninh Tôn lắc đầu: “không cần, chị Thái nói với tôi rồi, nhưng tôi không muốn mở, chẳng có tác dụng gì cả, chỉ để làm màu thôi.
Bây giờ mọi người đều học khôn ra rồi, ai cũng biết đây chỉ là một cái bẫy, không mấy ai tin đâu.”
Hứa Thanh Du thấy anh nói vậy thì cũng đành thôi.
Lúc ăn cơm điện thoại của Ninh Tôn để bên cạnh đột nhiên rung lên.
Lần này là một đoạn tin nhắn, không phải cuộc gọi.
Hứa Thanh Du đưa mắt lên nhìn.
Đoạn tin nhắn đó do Nam Nhạc gửi qua, Hứa Thanh Du không rõ nội dung tin nhắn