Hứa Thanh Du và mẹ Ninh đến nhà hàng ở tầng dưới, có người cũng ăn cơm, thì ít nhiều gì cũng có thể ăn vào miếng.
Mẹ Ninh vẫn muốn tìm cơ hội thuyết phục cô nên sau khi gọi đồ ăn xong liền thở dài, “Bây giờ, chắc Ninh Tôn vẫn chưa ăn đâu.”
Nhưng sau khi nói xong, bà ấy lại hừ một tiếng, “Đáng đời, không ăn được đều do bản thân mình hết.
Nó không biết ai có thể chọc giận, ai không thể chọc giận hay sao.”
Những lời nói này là bà ấy nói cho Hứa Thanh Du nghe.
Nhưng mà Hứa Thanh Du cũng không đáp trả lại gì cả, cô cứ làm như là mình không nghe thấy gì.
Đang đợi đến giờ phục vụ, điện thoại di động của mẹ Ninh lại vang lên lần nữa.
Điện thoại di động của cô để trên bàn ăn, nên khi màn hình điện thoại sáng lên, Hứa Thanh Du cũng có thể thấy đó là tin nhắn của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du không biết nội dung của tin nhắn, nhưng cô chắc chắn nó sẽ giống với tin nhắn trước đó.
Thật ra, thái độ này của Ninh Tôn khiến Hứa Thanh Du có chút kinh ngạc, những tin nhắn mà Ninh Tôn gửi cho mẹ Ninh hầu như đều có ý muốn cúi đầu nhận lỗi, điều mà Hứa Thanh Du có nghĩ cũng không nghĩ tới.
Mẹ Ninh mở tin nhắn trước mặt Hứa Thanh Du, rồi chế nhạo, “Thằng nhóc này bây giờ mới lo lắng, nếu sớm biết như vậy thì sao lại làm thế chứ.”
Bà ấy giơ điện thoại lên cho Hứa Thanh Du xem, “Bác vẫn chưa trả lời tin nhắn của nó, con hãy xem đi này.
Bây giờ nó mới lo lắng, hỏi bác có thấy con đâu không, nếu thấy con thì hãy nhắn tin lại cho nó.”
Mẹ Ninh để điện thoại xuống, cúi đầu cười, “Bác sẽ nói với nó không nhìn thấy con, xem nó phản ứng như thế nào.”
Bà ấy mở khóa điện thoại và nhập tin nhắn.
Cụ thể như thế nào thì Hứa Thanh Du không biết và cô ấy cũng không muốn biết chuyện đó.
Gửi tin nhắn xong, mẹ Ninh lại đặt điện thoại xuống.
Trên mặt lộ ra một nụ cười tự mãn, “Bác nói với con nhé, sau này nếu hai đứa cãi nhau thì con cứ đến tìm bác.
Chúng ta sẽ trốn đi đâu đó, và dọa cho thằng nhóc đó một bài học nhớ đời.”
Hứa Thanh Du nhìn xuống, mỉm cười tượng trưng và không nói gì.
Ninh Tôn đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà với một tâm trạng thấp thỏm.
Từ tối qua đến giờ anh ta không hề nhắm mắt, hiện tại đầu của anh ấy rất đau.
Anh ấy cứ luôn nhớ tới cảnh Hứa Thanh Du bảo anh cút đi ở đoạn cuối.
Cô nghiến răng và đôi mắt đỏ hoe.
Thực ra, Ninh Tôn rất tức giận khi nghe Hứa Thanh Du nói lời đó, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kìm nén nước mắt của Hứa Thanh Du, cảm xúc đó của anh ta liền biến mất.
Thời gian chung sống của Hứa Thanh Du và anh ấy cũng không phải là quá ngắn.
Trước đây anh ấy đã từng gặp những trợ lý khác trong công ty, vì một số chuyện bất bình mà họ đều khóc lóc, nhưng cảnh tượng đó anh ta chưa từng thấy ở Hứa Thanh Du.
Có thể nói Hứa Thanh Du chưa bao giờ chịu sự uất ức không? Điều đó là không thể.
Không nói đến ở trong công ty quản lý, cứ nói khi anh ta đi quay ở bên ngoài, thì Hứa Thanh Du ở ngoài này đợi cũng đã chịu rất nhiều sự bài xích.
Có nhiều lần anh ta ghi hình xong chương trình đều tìm thấy Hứa Thanh Du đang trốn trong một góc.
Cũng như những người bên ngoài không thân thiện với anh ấy, các trợ lý nổi tiếng của các công ty khác hẳn đã có thái độ không tốt với Hứa Thanh Du.
Nhưng Hứa Thanh Du chưa bao giờ phàn nàn, và chưa bao giờ khóc lóc.
Điều này đủ chứng tỏ cô ta rất mạnh mẽ, tối hôm qua còn hung hăng đến mức đỏ cả mắt.
Thực sự trong chuyện này anh ta đã cư xử rất quá đáng.
Ninh Tôn ngồi đợi một lát liền thấy tin nhắn của mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nói rằng bà không thấy Hứa Thanh Du nên đã gọi điện cho cô ấy.
Và nó hiển thị là cô ấy đã tắt nguồn và không thể liên lạc được.
Sau đó mẹ Ninh hơi lo lắng và hỏi rằng liệu có chuyện gì xảy ra không.
Trong chốc lát, Ninh Tôn lại rất lo lắng.
Là vì anh ấy suy nghĩ quá ít về chuyện ấy rồi, đáng lẽ ra không nên để Hứa Thanh Du rời đi vào tối hôm qua.
Anh không biết số điện thoại của Tống Kình Vũ, và anh cũng không muốn gọi cho Tống Kình Vũ lắm để hỏi xem Hứa Thanh Du có đi cùng anh ta không.
Ninh Tôn đứng lên cầm điện thoại đi tới đi lui, cuối cùng gọi cho mẹ Ninh.
Mẹ Ninh nhanh chóng trả lời điện thoại, bà ấy làm hành động suỵt với Hứa Thanh Du, rồi sau đó mở loa ngoài điện thoại.
Giọng Ninh Tôn có chút cáu kỉnh, “Sao mẹ vẫn chưa gặp được cô ấy vậy? Không phải vừa nãy mẹ ra ngoài để gặp cô ấy sao?”
Mẹ Ninh thở dài, “Lúc đó mẹ có hẹn cô ấy đi ra chỗ đó gặp mặt, nhưng mà sau đó cô ấy không có tới.
Cô ấy nhắn tin với mẹ là cô ấy không muốn gặp mẹ lắm.
Sau đó thì cô ấy tắt nguồn điện thoại rồi mẹ không tìm thấy người đâu cả.
“
Ninh Tôn nhếch môi, không biết phải làm sao.
Bây giờ bà ấy hy vọng Hứa