Ninh Tôn còn chưa nói gì mà mẹ Ninh đã nhanh chóng mở miệng nói trước, “Ăn chứ, có lẽ nó mãi không ăn cơm là đang chờ con đấy.”
Ninh Tôn cũng không phải đang chờ Hứa Thanh Du, anh ta chỉ đơn giản là không muốn ăn thôi, cho dù đến bây giờ vẫn không muốn ăn.
Nhưng anh ta không phản bác lại lời của mẹ Ninh mà còn đứng lên, mặc dù không nói chuyện nhưng anh ta có thể dùng hành động trả lời Hứa Thanh Du.
Hai người bọn họ đi qua chỗ bàn ăn rồi ngồi đối diện nhau.
Hứa Thanh Du thực sự thấy xấu hổ, cô ta ngẩng đầu nhìn Ninh Tôn mấy lần sau đó hỏi, “Trên sàn lạnh lắm à?”
“Đúng là rất lạnh, nằm ngủ đau cả người.” Ninh Tôn cũng không muốn nói dối chuyện này làm gì, hơn nữa chuyện này mà nói dối thì cũng quá trắng trợn.
Hứa Thanh Du gật đầu, “Hay là tối nay tôi ngủ ghế sô pha, anh ngủ trong phòng?”
Ninh Tôn cười nhạo một tiếng, cố gắng hết sức hạ thấp giọng, “Cô nhìn mẹ tôi như vậy xem, nếu có thể ngủ ghế sô pha đêm qua tôi đã ra rồi.”
Sáng hôm nay mẹ Ninh dậy rất sớm, nhìn thấy anh ta ngủ trên ghế sô pha là châm chọc anh ta một trận.
Sau đó anh ta hoàn toàn không ngủ nổi.
Nếu anh ta biết sẽ bị mẹ Ninh càm ràm như thế này thì lúc ấy anh ta thà ngủ tiếp sàn nhà trong phòng còn hơn.
Hứa Thanh Du cũng rất bất đắc dĩ, vậy tối nay hai người bọn họ vẫn phải ngủ chung phòng, chẳng lẽ còn để Ninh Tôn tiếp tục ngủ trên sàn nhà?
Cô ta thực sự nhìn không được.
Ninh Tôn không muốn tiếp tục đề tài này, cầm đũa lên nói, “Được rồi, ăn cơm đi.
Nếu không có chuyện gì thì lát nữa cơm nước xong xuôi cô ở bên ngoài xem TV, tôi vào phòng ngủ một giấc.”
Hứa Thanh Du nhanh chóng gật đầu, “Được được được, tôi không sao, lát nữa anh vào ngủ đi.”
Rốt cuộc đã khó chịu như thế nào mới có thể khiến Ninh Tôn bày ra bộ dáng này chứ.
Ninh Tôn cũng không muốn ăn uống gì nên không ăn bao nhiêu, chờ Hứa Thanh Du buông đũa thì anh ta cũng không ăn nữa.
Hứa Thanh Du nhìn cơm trong bát anh ta, cô ta cũng không tiện khuyên gì, cô ta biết anh ta thật sự đang vô cùng buồn ngủ.
Cô ta dọn dẹp bàn ăn một chút, Ninh Tôn đứng dậy trở về phòng.
Chờ đến khi cửa phòng đóng lại, mẹ Ninh bật cười ha ha.
Hứa Thanh Du mang chén đũa đặt trong máy rửa bát rồi quay người đi ra, “Sao cháu cứ có cảm giác bác đang xem náo nhiệt vậy ạ.”
Mẹ Ninh gật đầu, “Thì bác đang xem náo nhiệt thật mà.”
Sau khi nói xong bà ta còn nói, “Chẳng qua con cũng nhẫn tâm thật đấy, bắt nó ngủ nửa đêm là được rồi, vậy mà con bắt nó ngủ nguyên một đêm trên sàn, như thế mà con cũng chịu được à?”
Hứa Thanh Du mím môi, cố gắng hết sức để giọng của mình bình tĩnh chút, “Có cái gì mà chịu không được, mẹ anh ấy cũng không xót thì cháu đau lòng làm gì?”
Mẹ Ninh chép miệng một tiếng, “Dù sao người sống với nó cả đời cũng không phải bác, bác đã sớm nhìn quen những cái này rồi.
Đường này là do nó chọn, đạt được cái gì cũng phải xem bản thân nó.
Bạn gái tự chọn không xót mình thì trách ai, bác cũng không quan tâm nhiều như vậy.”
Khá lắm, miệng lưỡi mẹ Ninh bây giờ càng ngày càng khó cãi, Hứa Thanh Du phát hiện cô ta hoàn toàn không biết đáp trả như thế nào.
Không nói được thì không nói nữa, Hứa Thanh Du ngồi ở bên cạnh xem TV với bà ta.
Chẳng qua cô ta cũng nhận ra sự chú ý của cô ta và mẹ Ninh đều không ở trên TV.
Ánh nắng bên ngoài vừa phải, Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút liền quay đầu hỏi, “Đi dạo một chút không ạ, hiếm có thời tiết tốt như vậy.”
Mẹ Ninh nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó đứng lên, “Được, con đợi bác đi thay một bộ quần áo.”
Mẹ Ninh vẫn luôn là một người cầu kỳ, ra ngoài đương nhiên phải ăn mặc cẩn thận một chút.
Chờ mười mấy phút, mẹ Ninh thay bộ quần áo khác rồi trang điểm nhẹ.
Trái lại Hứa Thanh Du không trau chuốt cách ăn mặc lắm, cô ta chỉ rửa mặt rồi buộc tóc đuôi ngựa.
Cả hai người bọn họ tràn đầy năng lượng xuống lầu.
Trong khu chung cư cũng có rất nhiều chỗ có thể đi dạo nhưng hai người bọn họ vẫn quyết định chọn đi ra ngoài.
Hiếm khi không cần làm việc, vì vậy phải ra ngoài và thư giãn cho tử tế mới được.
Cả hai người đều không biết rõ về thành phố này nhưng bọn họ cũng không gọi taxi mà đi bộ dọc theo bên ngoài khu chung cư để ngắm cảnh xung quanh.
Chỗ này xe cộ tấp nập, xem như khá náo nhiệt.
Hai người bọn họ vừa đi vừa dạo, hầu như bọn họ đều đi vào xem các cửa hàng mặt tiền ven đường.
Khi đi ngang qua