Thành thật mà nói, Hứa Thanh Du không muốn mở đồ ra, giờ cũng không dùng được mà một bộ vợt cầu lông cũng thực sự không có gì để nhìn.
Nhưng mà mẹ Ninh lại cầm đồ nhìn cô ta, Ninh Tôn đứng bên cửa quay người nhìn sang.
Hứa Thanh Du do dự một chút rồi cuối cùng cũng đi qua, loạt soạt vài cái mở hộp rồi lấy vợt cầu lông ra.
Mặc dù Hứa Thanh Du không hiểu những cái này nhưng nắm vợt cầu lông ở trong tay cô ta vẫn có thể cảm nhận được đây không phải đồ rẻ tiền.
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm vào vợt cầu lông một chút, ồ một tiếng, “Người này cũng có thành ý quá đi, nhìn là biết đồ tốt.”
Ninh Tôn nhịn không được muốn nói cho dù tốt lại có thể đáng giá mấy đồng tiền, nhưng may mà vẫn còn lý trí nên ép câu này trong lòng.
Hứa Thanh Du không thích đánh cầu lông lắm cho nên vợt cầu lông có đẹp như thế nào cô ta cũng không cảm thấy gì.
Cô ta chỉ vụt qua vụt lại rồi ừ một tiếng, “Cũng được.”
Nói xong cô ta đặt vợt cầu lông lại, “Lần sau đánh tiếp cháu mời bọn họ ăn một chút gì đó, nếu không rất băn khoăn.”
Mẹ Ninh gật đầu đồng ý, “Người ta vừa tặng quà đã có tâm như vậy thì chúng ta cũng không thể quá keo kiệt.”
Ninh Tôn không nhìn nữa mà quay người vào trong phòng.
Sau khi đóng cửa anh ta nhịn không được một mình lẩm bẩm, “Một bộ vợt cầu lông đã mua chuộc được rồi, thật là chưa thấy qua việc đời.”
Trong lòng anh ta khó chịu, đi qua nằm xuống luôn rồi đắp chăn ngủ tiếp.
Một đêm ngủ không ngon thì có ngủ cả ngày cũng không bù được.
Mặc dù trong lòng Ninh Tôn rất tức giận nhưng nằm xuống một lát sau anh ta vẫn ngủ thiếp mất.
Đêm qua Hứa Thanh Du cũng không nghỉ ngơi tốt nhưng bây giờ Ninh Tôn đang ở trong phòng nên cô ta thật sự ngại đi vào.
Mẹ Ninh lại ngủ rất ngon nên bây giờ không buồn ngủ, bà ta rủ rê Hứa Thanh Du chơi game với bà ta.
Người mới chơi luôn bị nghiện nặng, chơi không tốt lại muốn chơi mãi.
Hứa Thanh Du chơi game với mẹ Ninh mấy ván mà ngáp ngắn ngáp dài.
Đến cuối cùng mẹ Ninh muốn không phát hiện cũng không được, bà ta chờ chơi xong ván này rồi thoát ra hỏi, “Buồn ngủ rồi? Buồn ngủ thì vào ngủ đi.”
Bà ta nói vào đương nhiên là chỉ phòng Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du mạnh miệng, “Không buồn ngủ, không có việc gì, không buồn ngủ chút nào cả.”
Mẹ Ninh ha ha một tiếng rồi khẽ nghiêng trên ghế sô pha, “Bác xem TV, con đi vào ngủ đi, không cần ngồi đây với bác đâu.”
Hứa Thanh Du cười khổ, đâu phải cô ta đang ngồi chơi với bà ta chứ, cô ta không biết nên về phòng kiểu gì.
Mẹ Ninh nói xong cũng không để ý cô ta mà thong thả xem TV.
Đầu óc Hứa Thanh Du thật sự đang quay cuồng.
Vốn dĩ cũng không được nghỉ ngơi tốt sau lại đi dạo phố đến trưa tốn sức một chút, bây giờ cô ta thật sự muốn đi ngủ.
Nhưng hình như bây giờ cô ta cũng không có cách nói nào khác nên chỉ có thể tiếp tục ngồi như vậy, dựa trên ghế sô pha cùng xem TV với mẹ Ninh.
Mí mắt nặng trĩu, một lát sau Hứa Thanh Du ngủ thiếp mất.
Mẹ Ninh chờ đến khi Hứa Thanh Du không có tiếng động gì thì quay đầu nhìn cô ta một chút rồi bất đắc dĩ thở dài.
Bà ta đứng dậy về phòng mình rồi cầm chăn mỏng ra đắp cho Hứa Thanh Du.
Ngồi ở trên ghế sô pha như vậy chờ một lát thì mẹ Ninh do dự một chút rồi tắt TV, sau đó bà ta đi đến cửa phòng Ninh Tôn gõ nhẹ hai lần.
Lần này Ninh Tôn phản ứng rất nhanh, anh ta tỉnh ngay lập tức, “Có chuyện gì vậy ạ?”
Mẹ Ninh nhỏ giọng nói, “Tiểu Du ngủ trên ghế sô pha, mẹ khuyên con bé vào phòng ngủ mà nó không chịu, cũng không thể để con bé cứ ngủ như vậy được.”
Nói xong, bà ta không chờ Ninh Tôn nói gì mà nói thêm, “Mẹ ra ngoài đi dạo tới trưa cũng mệt, về phòng ngủ trước đây.
Chuyện của hai đứa thì hai đứa tự giải quyết đi.”
Vừa dứt lời, mẹ Ninh quay người về phòng mình luôn.
Lúc đóng cửa bà ta hơi dùng sức, âm thanh đủ lớn để Ninh Tôn nghe thấy.
Ninh Tôn chậm rãi ngồi dậy, cũng đã ngủ được một giấc nên chí ít không khó chịu như vậy nữa.
Anh ta đợi một chút rồi xuống giường mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Thanh Du dựa vào trên ghế sô pha đang ngủ, trên người đắp chăn mỏng.
Chẳng qua nhìn tư thế ngủ của cô ta thì chỉ