Lúc này Ninh Tôn đang đứng ở trước cửa phòng, hai tay nắm chặt.
Cũng không biết tại sao mà hơi thở của anh có chút không theo được tiết tấu bình thường.
Nhịp tim của anh hiện giờ vẫn còn đập rất nhanh.
Bên phía phòng ngủ của mẹ Ninh không có động tĩnh gì, hẳn là giờ này vẫn còn đang ngủ, cả căn nhà đều yên tĩnh.
Anh cúi đầu nhìn hai tay mình một lúc, vừa rồi lúc mơ màng tỉnh dậy, cảm giác ôm một người mềm mại rõ ràng như thế.
Ninh Tôn cứ đứng đờ như thế rất lâu mới quay đầu nhìn cửa phòng mà mình mới đi ra.
Ngày hôm qua anh uống có hơi nhiều, anh chỉ nhớ là sau khi mình thay quần áo thì nằm xuống ngủ luôn, Hứa Thanh Du lên nằm cạnh anh ấy lúc nào thì anh hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào.
Anh nắm tóc kéo ra, bởi vì say rượu bây giờ đầu óc vẫn còn chưa quá minh mẫn, tình huống này làm cho tinh thần anh bị đả kích vô cùng.
Ninh Tôn đi tắm rửa trước mặc đồ ngủ đi loanh quanh ở ngoài phòng khách vài vòng, cuối cùng không còn cách nào khác, đành yên lặng không động tĩnh quay lại phòng ngủ.
Hứa Thanh Du cũng không ngủ, xảy ra tình huống như vậy làm cho tim cô kích động rất lớn làm thế nào cũng không thể ngủ tiếp.
Nhưng mà cô không nghe thấy động tĩnh rời giường của mẹ Ninh nên cũng không dám tùy tiện ra khỏi phòng.
Bởi vì cô thật sự không có cách nào đối mặt với Ninh Tôn.
Bây giờ cô nằm ở trên giường nghe thấy tiếng Ninh Tôn mở cửa, doạ cho cô vội vàng nhắm mắt lại.
Cũng may là sau khi Ninh Tôn vào thì cũng không làm gì khác, chỉ lặng lẽ cầm quần áo của mình sau đó ra ngoài.
Chờ đến khi cửa được đóng lại, Hứa Thanh Du mới từ từ trở mình lại, hí một con mắt nhìn ra phía cửa phòng.
Tình huống của cô và Ninh Tôn như vậy, cho dù lúc vừa mới rời giường đầu óc của Ninh Tôn không quá rõ ràng ổn định thì bây giờ anh hẳn cũng đã biết rồi, đêm qua hai người bọn họ đã ngủ cùng nhau.
Aaa quá xấu hổ mà!!! Cô thật sự không biết chút nữa mình ra ngoài thì cô nên bày ra biểu tình gì thì mới có thể làm cho mình thể hiện ra được rằng mình không biết hay là thể hiện tự nhiên vô tội.
Hứa Thanh Du nằm ở trên giường lăn qua lăn lại, mãi đến khi nghe thấy có tiếng của mẹ Ninh ở ngoài phòng khách truyền vào.
Tiếng nói của mẹ Ninh xen lẫn tiếng ngáp, âm thanh uể oải: “Sao sớm vậy mà con đã dậy rồi, đói sao? Mẹ đi nấu cho con bát mì ăn trước nhé.”
Hứa Thanh Du vội vàng vểnh tai lên nghe, mẹ Ninh đã dậy rồi, cô có nên ra ngoài đó không?
Nhưng mà sau khi ra ngoài vẫn sẽ rất xấu hổ, phòng này lớn như vậy, phòng bếp lại còn thông với phòng khách, sau khi ra ngoài cho dù đứng ở chỗ nào, khẳng định là sẽ phải đối mặt với Ninh Tôn.
Như vậy, như vậy, như vậy…
Chuyện này thật là làm người khác bực mình mà.
Ninh Tôn ngồi ở trên ghế sofa mở tivi lên xem, nhưng mà không ở âm thanh, suy nghĩ của anh hiện giờ không biết đã bay đến phương trời nào rồi.
Đột nhiên nghe thấy mẹ Ninh hỏi mình như vậy thì anh cũng chỉ a một tiếng.
Mẹ Ninh cảm thấy có chút kỳ quái, quay đầu nhìn anh chằm chằm: “A cái gì mà a, mẹ đang hỏi con có đói bụng hay không, có cần mẹ làm cho con một tô mì lót bụng trước không?”
Lúc này Ninh Tôn mới nghe rõ mẹ Ninh nói với anh ấy cái gì, vội ngoài: “Không đói, nếu mẹ còn chưa tỉnh ngủ thì về phòng ngủ tiếng đi.”
Mẹ Ninh vặn eo vặn cổ: “Không ngủ nữa, nếu cứ ngủ nữa thì thể nào cũng đau đầu cho coi, dậy hoạt động một lúc, chờ ăn cơm xong thì lại vào phòng chợp mắt một lúc.”
Nói vậy xong thì bà đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau khi rửa mặt xong đi ra bà vẫn nhìn thấy Ninh Tôn ngồi đừ ở trên ghế sofa.
Bà kiếu kỳ nhìn về phía phòng của Ninh Tôn: “Tiểu Du vẫn còn chưa ngủ dậy sao, đã giờ này rồi vào gọi con bé dậy đi, mẹ đi nấu cơm trước đã, chúng ta ăn cơm xong thì lại nghỉ ngơi tiếp, ngủ nghỉ thì vẫn cần ăn sáng mà.”
Lúc này cũng đã qua giờ ăn sáng được một lúc rồi.
Chẳng qua là, bây giờ làm gì có tâm trạng mà ăn uống gì chứ.
Bây giờ bảo Ninh Tôn đi vào gọi Hứa Thanh Du dậy thì thật sự thì anh cũng không biết làm cách nào để gọi cô ấy dậy.
Chuyện này đối với anh thật sự là khó giải quyết, hai người bọn họ chưa thấy nhau mà đã cảm thấy rất lúng túng rồi, giờ nhìn nhau không biết làm sao.
Mẹ Ninh không biết chuyện xảy ra với hai người họ, vẫn nấu cơm như thường, chẳng quản chuyện bên này.
Ninh Tôn đứng lên đi về phía cửa phòng.
Nhưng mà anh ấy đi đến cửa lại vòng qua vòng lại không đẩy cửa vào, thậm chí còn không có dũng khí đưa tay lên gõ cửa.
Hứa Thanh Du liệu có biết tối hôm qua cô ấy và mình cùng ngủ trên một chiếc giường hay không thì Ninh Tôn không rõ lắm, nhưng là bản thân anh vẫn chột dạ.
Nên cứ đi đi lại lại trước của phòng một lúc, mẹ Ninh ở trong phòng bếp nhìn rõ bên ngoài nhìn một cái thấy có chút hiếu kì: “Con cứ đi qua đi lại ở trước cửa như thế làm gì, sao vậy, làm mất cái gì tìm không thấy hay sao?”
Ninh Tôn vội nói không phải, sau đó xoay người đưa lưng về phía mẹ Ninh, đối mặt với cánh cửa hít sâu một hơi đưa tay gõ hai cái lên cửa.
Ở trong phòng Hứa Thanh Du nằm không được mà ngồi cùng không yên.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô giật cả mình, vội vàng nằm xuống lần nữa, cố ý làm cho âm thanh của mình khàn khàn: “Có chuyện gì vậy?”
Ninh Tôn không mở cửa ra chỉ đứng ở ngoài cửa nói vọng vào: “Đã dậy hay chưa? Mau rửa mặt rồi ra ngoài đi, sắp đến giờ cơm rồi.”
Hứa Thanh Du ừ một tiếng xem