Ninh Tôn và mẹ Ninh xuống tầng đi gặp Ninh Tú.
Hôm nay Ninh Tú ra ngoài gặp khách hàng, đường quay về công ty đúng lúc đi ngang qua nơi ở của Ninh Tôn.
Anh ta tuy rằng có phòng bị đối với Ninh Tôn, nhưng cũng không có ý xấu, lần này muốn bảo Ninh Tôn ra ngoài nói về chuyện gặp Ninh Bang một chút.
Trong điện thoại Ninh Tú không nhắc đến mẹ Ninh, nhưng mẹ Ninh vẫn muốn đi gặp anh ta.
Xe của Ninh Tú dừng ở ngay khu chung cư, đi tới quán trà ở bên cạnh.
Anh gọi một ấm trà nhài, ngồi xuống còn chưa uống được vài ngụm, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy Ninh Tôn và mẹ Ninh cùng nhau đi vào.
Nhìn thấy mẹ Ninh đến đây, Ninh Tú quả thật có hơi ngạc nhiên một chút.
Đối với mẹ Ninh anh ta cũng không có thái độ thù địch gì.
Năm đó mẹ Ninh thật sự là đã cùng với Ninh Bang có một đoạn tình cảm ngoài giá thú khiến cho người ta khinh thường.
Nhưng trước đó Ninh Bang cũng đã không còn chung thủy trong cuộc hôn nhân nữa rồi.
Ở bên ngoài ông ta có rất nhiều phụ nữ, mẹ Ninh không phải người đầu tiên, cũng không phải người cuối cùng, lại càng không phải là người phụ nữ duy nhất.
Năm đó bà Ninh bệnh nặng nằm viện, Ninh Tú vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc bà.
Những người phụ nữ ở bên ngoài của Ninh Bang hẳn là cảm thấy có hi vọng được lên làm bà Ninh, vì thế cũng lén lút đến bệnh viện gây chuyện.
Cho đến ngày hôm nay, những người phụ nữ đó gần như đã bị Ninh Bang đá rồi.
Ninh Tú đã không còn nhớ rõ mấy người năm đó đến bệnh viện gây chuyện có những ai, nhưng anh lại nhớ rõ mẹ Ninh không hề đến.
Đối với mẹ Ninh anh không có cảm tình gì, nhưng cũng bởi vì chuyện này, đối với mẹ Ninh anh không hề có sự căm hận.
Ninh Tôn nhìn thấy Ninh Tú, kéo mẹ Ninh đi tới.
Ninh Tú hơi híp mắt, nhìn chăm chú mẹ Ninh vài giây.
Ấn tượng cuối cùng của anh đối với mẹ Ninh là bà cùng Ninh Bang ầm ĩ một trận, cuối cùng mẹ Ninh đưa Ninh Tôn đến nhà họ Ninh, sau đó cũng không quay đầu mà rời đi.
Lúc đó cả người bà đều toát lên sự nham hiểm, nhìn có vẻ không dễ chọc vào, nhưng cũng vô cùng hiên ngang.
Nhưng hôm nay nhìn lại, đúng là năm tháng không buông tha một ai.
Người phụ nữ năm đó có chút mạnh mẽ kiên cường, bây giờ khuôn mặt đã mang theo sự thăng trầm.
Có lẽ cũng bởi vì năm tháng giày vò, cả người bà dường như đã ôn hòa thêm một chút.
Mẹ Ninh nhìn thấy Ninh Tú, ít nhiều cũng có chút cảm giác tội lỗi.
Bà cười cười với Ninh Tú: “Không mời mà đến, không để ý chứ?”
Ninh Tú gật đầu: “Ngồi đi.”
Ninh Tôn và mẹ Ninh ngồi xuống, Ninh Tú lại gọi nhân viên phục vụ đến, gọi hai phần đồ ăn nhẹ.
Vốn hai người đàn ông uống trà đã được rồi, nhưng dù sao cũng có thêm một người phụ nữ.
Ninh Tú có thể làm cũng chỉ có như vậy thôi.
Chờ nhân viên phục vụ đặt đồ ăn nhẹ xuống, Ninh Tú mới mở lời: “Tôi đã nói với ba chuyện cậu quay về rồi, bảo là muốn sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Ý của ba là bảo cậu suy nghĩ như thế nào? Cậu muốn gặp thì gặp, nếu trong lòng cậu vẫn còn khúc mắc, không gặp cũng được.”
Ninh Tú bắt chéo hai tay đặt ở trên đùi, tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy vẫn nên gặp mặt đi.
Tuy lần này thân thể ông ấy không có bệnh gì nặng, nhưng suy cho cùng cũng đã lớn tuổi rồi, không đảm bảo được chính xác khi nào thân thể lại có chuyện.
Công việc của cậu lại bận rộn, không có nhiều cơ hội trở về lắm.
Ngộ nhỡ có chuyện gì, trong lòng mọi người đều sẽ tiếc nuối.”
Ninh Tôn ừ một tiếng, vẻ mặt không nóng không lạnh.
Nhưng thật ra nói đến tiếc nuối, cho dù sự việc như thế thật sự xảy ra, anh cũng không có gì để mà tiếc nuối.
Chẳng qua bây giờ đến gặp mặt, dáng vẻ dễ nhìn một chút, công ty cũng hy vọng anh hoàn tất chuyện này, lo rằng cánh truyền thông lợi dụng mọi lúc bắt lấy bất kỳ sơ hở nào của anh.
Mẹ Ninh chờ Ninh Tú nói xong mới bảo: “Ông ta thế nào rồi, bệnh có nghiêm trọng không?”
Ninh Tú mở miệng: “Không có gì nguy hiểm, nhưng dù sao cũng đã lớn tuổi rồi, mấy bệnh tuổi già cũng sẽ tìm đến.
Lần này ông ấy cũng không phải là giả bộ, thời gian trước thật sự là tim xảy ra một vài vấn đề, nên mới nằm viện.”
Mẹ Ninh gật gật đầu, một chút cũng không che giấu suy nghĩ của mình: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”
Ninh Tú vừa nghe bà nói như vậy, bật cười: “Đã nhiều năm như vậy, tôi tưởng bà đã buông xuống được rồi.”
Mẹ Ninh lắc lắc đầu, mở miệng: “Thật ra lời tôi nói với các cậu là thật lòng.
Rất nhiều lúc đều nói tôi đã buông xuống được rồi, đều nói không để ý nữa, nhưng thật sự cứ nhắc đến chuyện này, tôi vẫn còn hận đến nghiến răng.”
Mẹ Ninh theo đó có chút thở dài: “Tôi không phải vì chối bỏ trách nhiệm của mình, chuyện đã tới nước này rồi, giải thích nhiều thêm nữa cũng là điều dư thừa.
Tôi nói sự thật đều là sự thật, năm đó ba cậu nói với tôi, đã sớm thỏa thuận ly hôn cùng với mẹ của cậu rồi.
Chẳng qua thân thể mẹ của cậu không tốt, không muốn kích thích bà ấy, cho nên hai người chia tay đã tách riêng ra rồi, chỉ là thủ tục chính thức chưa giải quyết.
Lúc đó tôi là một người phụ nữ ngốc nghếch, cảm thấy ba cậu có năng lực, muốn người phụ nữ như thế nào mà lại