Hứa Thanh Du thu tầm mắt lại, nói chuyện điện thoại với mẹ Ninh: “Bây giờ cháu không ở nhà, không có gì muốn ăn cả.
Không cần mua đâu ạ.”
Mẹ Ninh có hơi bất ngờ: “Cháu không ở nhà sao? Vậy cháu đang ở đâu?”
Hứa Thanh Du xoay người, nhìn thoáng qua A Trạch: “Cháu đang ở bên ngoài chơi cầu.”
Cô chỉ nói một câu như vậy, Mẹ Ninh lập tức đã biết bây giờ Hứa Thanh Du đang ở nơi nào, còn ở cùng với ai.
Bà hơi trầm mặc một chút, qua mấy giây liền nói: “Vậy được rồi, bây giờ bác và Ninh Tôn liền về nhà.”
Hứa Thanh Du không nói nhiều, cúp điện thoại để lại vào trong túi, sau đó lại nhìn qua cô gái kia mấy lần.
Cô gái đã trốn trong đám người, có lẽ là thật sự chột dạ, ngay cả mặt cũng không lộ ra.
A Trạch chờ một lát liền đi về phía Hứa Thanh Du: “Sao thế? Đang nhìn gì vậy?”
Hứa Thanh Du cười cười: “Không có gì, chỉ là nhìn thấy mấy ông cụ ở bên kia thật là có sức sống.”
A Trạch nhìn theo tầm mắt của Hứa Thanh Du, sau đó ừ một tiếng: “Con người mà, bất kể lúc nào tinh thần cũng cần phấn chấn.”
Hứa Thanh Du cũng không nói thêm câu nào.
Mẹ Ninh ở bên kia cúp điện thoại, quay đầu nhìn Ninh Tôn, không nói lời nào, trước tiên liền thở dài.
Ninh Tôn có chút nghi hoặc: “Vẻ mặt của mẹ là sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao? Dùng cái ánh mắt như vậy nhìn con.”
Mẹ Ninh chẹp miệng: “Cũng không xảy ra chuyện gì lớn, chỉ là bây giờ Tiểu Du đã ra ngoài chơi cầu.
Cẩn thận suy nghĩ cũng là chuyện tốt.
Bình thường tính cách của con bé quá trầm lắng, bây giờ đồng ý ra ngoài chơi cùng với người khác, thật là đáng mừng.”
Bốn chữ cuối cùng, mẹ Ninh tương đối nhấn mạnh, còn gật gật đầu phối hợp.
Ninh Tôn thu lại tầm mắt, bước nhanh vào khu chung cư: “Vậy sao? Trước đây sao con không biết cô ấy thích chơi cầu như vậy?”
Ninh Tôn bước đi có hơi nhanh, mẹ Ninh còn phải chạy chậm mới theo kịp anh.
Nhưng cho dù là như vậy, miệng của mẹ Ninh cũng không nhàn rỗi: “Mẹ thấy có lẽ còn phải nhìn người đấy.
Con xem chàng trai kia đối với Tiểu Du thật tốt, còn đặc biệt tặng cho con bé một bộ vợt, Tiểu Du cũng đã nhận rồi.
Tính tình của Tiểu Du còn cũng hiểu rồi đó, nếu như ấn tượng đối với chàng trai này không tốt thì thế nào cũng sẽ không nhận quà của người ta.
Cho nên bây giờ đồng ý ra ngoài cùng với chàng trai đó chơi cầu cũng có thể hiểu được, hẳn là hai người nói chuyện khá hợp nhau.”
Đầu óc Ninh Tôn cũng không hồ đồ.
Mấy lời này mẹ Ninh nói ra gần như là cố ý nói cho anh nghe, nhưng nghe thấy vẫn là không được thoải mái.
Mẹ Ninh nói mấy lời này không sai, tính cách của Hứa Thanh Du quả thật là người bình thường tặng cô quà tặng có giá trị cô đều sẽ không nhận.
Nhưng hôm đó chàng trai kia tặng cô một bộ vợt, rõ ràng là sau này còn muốn cùng cô chơi cầu.
Cô nhận cũng coi như là đã đồng ý.
Ninh Tôn bước nhanh vào tòa nhà, sau đó đi vào thang máy.
Mẹ Ninh bước vào đứng ở bên cạnh anh, mấy lời trong miệng vẫn không ngừng: “Bọn họ hẳn là đang ở trong công viên tập thể dục.
Lần trước mẹ nghe chàng trai kia gửi tin nhắn thoại cho Tiểu Du, hình như là nói ở đó chờ con bé.”
Ninh Tôn đóng cửa thang máy, hàm hồ vâng một tiếng: “Chắc là vậy.”
Dáng vẻ này của anh vừa nhìn liền biết là không muốn tiếp tục vấn đề này nữa.
Mẹ Ninh liếm khóe môi, quyết định không nói nữa.
Có những lời nói quá nhiều, ngược lại lại không có hiệu quả tốt.
Hai người về nhà, mẹ Ninh đi thay quần áo, sau đó đi vào nhà tắm rửa mặt.
Chờ đến khi ra ngoài, Ninh Tôn đã ngồi dựa lưng trên ghế sopha, trong tay đang cầm điện thoại.
Nhưng không gọi điện thoại cho Hứa Thanh Du, cũng không gửi tin nhắn cho cô, mà là đang chơi game.
Mẹ Ninh có chút muốn cười.
Bà nhìn ra được, Ninh Tôn đang giả bộ điềm tĩnh.
Bạn gái của mình ra ngoài đi chơi cùng người đàn ông khác, có người nào có thể chịu được chuyện như vậy.
Thật ra Ninh Tôn cũng không coi như là thật sự biểu hiện ra mình để ý, cũng không mất mặt, bà thật sự nghĩ không ra vì sao anh phải cố chấp không thừa nhận như thế.
Ninh Tôn chơi hai ván game, thua cả hai.
Trừ bỏ đồng đội không góp sức, chính anh phát huy cũng không được tốt lắm.
Ban đầu Ninh Tôn đối với chuyện thắng thua trong game cũng chẳng quá để ý, trước kia tình huống liên tục thua trận cũng có, anh đều không hề quan tâm.
Nhưng hôm nay thua hai trận, anh liền nôn nóng sốt ruột.
Ninh Tôn tức giận quăng điện thoại sang một bên ghế sopha.
Sau đó cầm điều khiền tivi, mở tivi lên.
Chẳng qua đã thay đổi hơn hai mươi kênh, đều không tìm ra được thứ mình muốn xem, anh lại tức giận quăng điều khiên tivi đi.
Cảm thấy cả ngày nay không có chuyện gì vừa ý.
Mẹ Ninh đã quay về phòng của mình, cửa phòng đang mở, bà dựa lưng trên giường chơi điện thoại.
Động tĩnh của Ninh Tôn mẹ Ninh vẫn luôn chú ý, anh ném điện thoại, ném điều khiển tivi, mẹ Ninh đều nghe thấy tiếng.
Bà mím môi cười cười, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy