Tâm trạng của Ninh Tôn hôm nay rất tốt, gần như anh đã ngâm nga hát trong khi đi đánh răng.
Thật ra thì anh đã tỉnh dậy từ rất lâu rồi, khi Hứa Thanh Du vừa tiến đến ôm anh thì anh đã tỉnh lại.
Anh không nhúc nhích, cứ giả vờ nằm yên ở đó để Hứa Thanh Du ôm.
Vốn là muốn chờ xem Hứa Thanh Du tỉnh lại, phát hiện cảnh tượng như vậy thì sẽ có phản ứng như thế nào.
Kết quả Hứa Thanh Du còn chưa tỉnh, anh lại nhịn không được muốn đi vào nhà vệ sinh, nên chỉ có thể tự mình đi ra.
Đối với việc này, Ninh Tôn có chút chút tiếc nuối.
Ninh Tôn rửa mặt xong, mẹ Ninh cũng từ đằng kia đi ra, thấy một mình Ninh Tôn ở bên ngoài, mẹ Ninh cảm thấy hơi ngoài ý muốn một chút, “Tiểu Du đâu, vẫn còn đang ngủ sao?”
Ninh Tôn ừ một tiếng, “Chắc là hôm qua quá mệt mỏi.”
Ý của anh muốn nói rằng ngày hôm qua chơi bóng quá mệt mỏi, nhưng mẹ Ninh nghe thì lại mang theo một ý tứ khác.
Bà mím môi, nhìn Ninh Tôn với ánh mắt chỉ có thể hiểu ý và không thể nói nên lời, “Ồ, là như vậy sao?”
Hành động kỳ quái không giống bình thường của mẹ Ninh có rất nhiều, nên Ninh Tôn căn bản cũng không suy nghĩ gì quá nhiều, “Bữa sáng chúng ta nên ăn cái gì? Ăn ở nhà hay là đi ra ngoài ăn?”
Mẹ Ninh suy nghĩ một chút, “Con ở nhà chờ, mẹ rửa mặt xong sẽ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.”
Nói xong, bà đi về phía phòng vệ sinh, dường như biết trong lòng Ninh Tôn đang nghĩ cái gì, bà lại nói, “Con không cần đi cùng mẹ, con có thể đợi ở nhà, mua đồ ăn sáng cũng không có bao nhiêu thứ cần mua, một mình mẹ vẫn có thể xách về được, không đến nỗi mà hai người phải cùng ra ngoài.”
Ninh Tôn khóe miệng chậm rãi khép lại.
Anh đích thực muốn nói một câu cùng mẹ Ninh đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, nhưng trong lòng anh lại có một chút xíu tâm tư xấu, muốn ở lại để xem phản ứng của Hứa Thanh Du khi đi ra ngoài.
Anh không chắc mình có đánh thức Hứa Thanh Du khi mình rời khỏi giường hay không, anh vẫn muốn nhìn thấy cô thời điểm khi đi ra đối mặt với mình sẽ có phản ứng như thế nào?
Mẹ Ninh bên kia đã nhanh chóng rửa mặt, xong đi thay quần áo khác chuẩn bị ra cửa.
Ninh Tôn ngây ngô ngồi một mình ở trong phòng khách, cũng không mở Tivi, dựa vào trên sô pha lấy điện thoại di động ra xem.
Hứa Thanh Du trằn trọc trở mình trên giường hồi lâu.
Cô có chút ý nghĩ muốn tát mình, rõ ràng cùng Ninh Tôn ngủ ở cùng trên một cái giường, điều này khiến cô rất kinh hãi.
Làm sao có thể buông lỏng như vậy? Còn xoay người qua ôm lấy anh ấy.
Còn bị Ninh Tôn phát hiện, mặt mũi của cô biết để vào đâu.
Nằm lăn lộn một hồi, thời gian thật sự không còn sớm, Hứa Thanh Du vẫn đứng dậy nghe ngóng động tĩnh bên ngoài trước.
Bên ngoài không có động tĩnh gì, ngay cả tiếng TV cũng không có, cô không xác định được có phải mẹ Ninh và Ninh Tôn đã đi ra ngoài rồi không.
Vì vậy Hứa Thanh Du lúc này mới mạnh dạn mở cửa phòng, nhưng vừa mở ra, nhìn thấy người trong phòng khách, cô liền sững sờ.
Ninh Tôn đang đứng trong phòng khách, đối diện với cửa, dựa vào ghế sô pha, khi cô vừa mở cửa phòng, Ninh Tôn liền ngẩng đầu nhìn.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Ninh Tôn là phản ứng gì, Hứa Thanh Du không nhìn ra, bản thân cô dù sao cũng phát run, cái gì tiếp theo cũng tràn đầy xấu hổ.
Ninh Tôn hướng về phía cô cười một cái, “Dậy rồi.”
Hứa Thanh Du kêu lên một tiếng, sau đó nhìn xung quanh, “Bác đâu rồi? Bác vẫn còn chưa dậy sao?”
Cô vừa rồi ở trong phòng còn loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ Ninh nói chuyện.
Ninh Tôn nhìn cô rồi nói, “Đi ra ngoài mua đồ ăn sáng rồi.”
Hứa Thanh Du cố gắng ổn định vẻ mặt, gật đầu rồi đi vào phòng vệ sinh.
Ninh Tôn nhìn mãi cho đến khi Hứa Thanh Du đi vào phòng vệ sinh, không nhìn thấy cô đâu nữa anh mới thu hồi tầm mắt của mình.
Anh nhếch khóe miệng, đem điện thoại di động đặt ở trong lòng bàn tay rồi cân nhắc.
Thời điểm khi Hứa Thanh Du vừa đi ra nhìn thấy anh ta, trong nháy mắt liền lộ ra biểu hiện như nhìn thấy quỷ, thật là buồn cười.
Hứa Thanh Du đang rửa mặt ở trong nhà vệ sinh, Ninh Tôn liền đi vào phòng, định thu dọn giường, nhưng kết quả sau khi đi vào lại phát hiện giường đã được dọn dẹp sạch sẽ rồi.
Anh xoay người, vốn là nghĩ ra được, nhưng đúng lúc này, điện thoại di động của Hứa Thanh Du trên tủ đầu giường rung lên hai lần.
Ninh Tôn ngừng động tác nhìn chằm chằm điện thoại di động, sau đó đi tới, màn hình điện thoại hướng lên trên, nên anh giống như lần trước, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy nội dung tin nhắn trên đó.
Vẫn là tin nhắn Wechat của A Trạch, hỏi Hứa Thanh Du có thời gian không.
Phía sau còn một chuỗi ký tự nữa, nhưng vì nội dung hiển thị trên màn hình có hạn, nên Ninh Tôn không nhìn thấy nội dung tin nhắn đó.
Ninh Tôn suy nghĩ một chút, cũng không có đụng vào điện thoại của Hứa Thanh Du, xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Hứa Thanh Du rửa mặt xong, mẹ Ninh cũng đã đi mua đồ ăn sáng trở về, cô trở về phòng mình trước, cầm lấy điện thoại di động, mở ra liền thấy tin nhắn của A Trạch gửi tới một giờ trước, hỏi cô có thời gian