Ninh Tôn vẫn luôn nắm tay Hứa Thanh Du không buông, Hứa Thanh Du lại ngại ngùng hành động rút tay mình về quá rõ ràng, nên cũng vẫn luôn để anh kéo tay như vậy, đi theo anh ra khỏi khoa nội trú.
Lúc đi về phía chỗ đậu xe, Ninh Tôn vẫn chưa buông tay.
Hứa Thanh Du cảm thấy lòng bàn tay mình đều ra mồ hồi, thực sự cô có chút không nhịn nổi: “Cái đó…… được rồi, có thể không cần nắm nữa đâu.”
Ninh Tôn cúi đầu nhìn nhìn tay mình và tay Hứa Thanh Du đang nắm nhau, không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn.
Ngay lập tức mặt Hứa Thanh Du lại nóng lên.
Đều đã nói rồi mà anh vẫn chưa buông ra, đây là có ý gì?
Mãi cho đến khi bọn họ đi đến bên cạnh xe, lúc này Ninh Tôn mới buông tay ra.
Hứa Thanh Du nhanh chóng lau tay lên quần áo, thực sự là ra rất nhiều mồ hôi.
Ninh Tôn không lên xe ngay, mà là đứng ở bên cạnh lấy hộp thuốc lá ra.
Hứa Thanh Du nhăn mày, vẫn nhắc nhỏ: “Đừng hút, bây giờ đang ở bên ngoài.”
Không biết liệu có người lén lút chụp ảnh hay không, nếu cái này truyền ra ngoài, mặc dù không đến nổi gây ra gió to sóng lớn gì, nhưng chung quy là do thanh danh hiện tại của anh không được tốt lắm, vẫn là không nên gây thêm nhiều rắc rối.
Ninh Tôn dừng lại, đưa mắt nhìn Hứa Thanh Du, ngược lại rất nghe lời,cất hộp thuốc lá.
Hai tay anh đút vào túi, vẫn như cũ không có ý định muốn lên xe.
Hứa Thanh Du nghĩ nghĩ rồi nói: “Nếu anh cảm thấy khó chịu thì nói ra đi bản thân kìm nén rất dễ xảy ra chuyện.”
Ninh Tôn phì cười: “Khó chịu cái gì, còn không đến nổi đó, tôi với ông ta sống chung vẫn luôn đều là như vậy, chỉ là cảm thấy rất buồn cười, ông ta làm lỡ biết bao nhiêu đời người, đến bây giờ chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu như vậy, cứ tưởng là đã hối lỗi rồi, nhưng tôi thấy vẫn như cũ chưa đủ.”
Là không đủ, người khác Hứa Thanh Du không biết, nhưng cuộc đời mẹ Ninh trải qua như thế nào, cô là đã nhìn thấy.
Đời người thực sự bị hủy hoại.
Mà những lời Ninh Bang vừa nói, thực sự cũng có chút vô thưởng vô phạt.
Nhưng có lẽ con người đó của ông cho dù là kiểm điểm bản thân, cũng không hiểu rõ sâu sắc được lỗi lầm của bản thân.
Có lẽ ông cũng chỉ trên miệng thừa nhận một chút, chỉ là muốn lật lại tất cả những sự việc năm đó.
Người đàn ông như vậy cho dù ông ta là ba của Ninh Tôn, Hứa Thanh Du cũng không có cách nào đánh giá cao ông ta.
Cô thở dài: “Đây cũng là chuyện không còn cách nào, có lẽ ông ta chính là tính tình như vậy, cũng đã đến tuổi này rồi, tính cách cả đời hình thành, người khác không có cách nào khiến ông ta thay đổi.”
Hứa Thanh Du cũng không biết bởi vì sao, lại nhớ đến ba của mình.
Tình cảm cô đối với ba Hứa cũng rất phức tạp.
Con người ba Hứa cả đời người không làm được việc gì lớn, địa vị ở trong gia đình cũng không cao, nơi nào cũng bị mẹ Hứa chèn ép.
Ông đối với Hứa Thanh Du rất tốt, nhưng đối mắt với một người trọng nam khinh nữ như mẹ Hứa, liên lục áp bức chuyện Hứa Thanh Du, ông chỉ có thể giả câm giả điếc.
Hứa Thanh Du không ít lần phàn nàn về việc không hành động của cha Hứa trong gia đình.
Hi vọng ông có thể thay đổi một chút, dù chỉ là gánh vác một chút trách nhiệm của một người làm ba.
Nhưng không có cách nào, cho dù cô nói bao nhiêu lần, khi ba Hứa đối mặt với mẹ Hứa, cũng đều là một người yếu đuối.
Điều này có thể là do tính cách của một người quyết định, trải qua hơn nửa đời người, cái gì đều đã được định tính, không phải đôi ba câu nói của người khác là có thể thay đổi được.
Ninh Tôn hóng gió một lúc, sau khi chặn được tâm trạng tốt lên một chút, sau đó mới lên xe.
Anh không muốn về nhà lắm, bởi vì nếu về nhà, mẹ Ninh nhất định sẽ kéo anh hỏi đông hỏi tây.
Bây giờ anh không muốn nói bất cứ chuyện gì có quan hệ với Ninh Bang lắm.
Thế nên anh lái xe, đi đến câu lạc bộ của Chương Tự Chi.
Lúc anh đi nửa đường thì gọi điện thoại cho Chương Tự Chi, cũng rất đúng lúc, hiện tai Chương Tự Chi đang ở câu lạc bộ.
Anh ta nghe nói Ninh Tôn đến, rất vui vẻ: “Đến nhanh đi, hiện tại tôi đang ở đây, tôi đợi anh.”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Du hỏi: “Không gọi điện thoại về nhà sao?
Đoán chừng mẹ Ninh đang ở nhà đợi hai người bọn họ, mặc dù biểu cảm của mẹ Ninh nhẹ như gió như mây, nhưng đối với chuyện của Ninh Bang vẫn như cũ có chút chấp nhặt.
Có lẽ là bà rất muốn biết tình hình của Ninh Bang.
Ninh Tôn nói trước hết đừng gọi, sau đó chờ một lúc lại nói: “Nếu gọi điện thoại bà ấy chắc chắn sẽ hỏi trong điện thoại, tôi cũng không biết nên nói với bà