Dưới ánh nhìn chăm chú của Ninh Tôn, có thể xem như Hứa Thanh Du đã hoàn thành hết tất cả các món ăn.
Hai người mang bát đũa ra đặt lên bàn, Hứa Thanh Du xoay người chuẩn bị đi gọi mẹ Ninh đến dùng bữa.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, điện thoại di động của Ninh Tôn lại đột nhiên vang lên.
Bước chân của Hứa Thanh Du dừng lại theo phản xạ, Ninh Tôn cầm điện thoại lên xem, cảm thấy hơi khó hiểu.
Điện thoại hiển thị một dãy số lạ, có điều, số điện thoại này là số trong nước.
.
Đam Mỹ H Văn
Mặc dù Ninh Tôn không có nhiều bạn bè nhưng anh có số của tất cả bọn họ, anh thật sự không nhớ ra đây là số điện thoại của ai.
Đợi một lúc sau, khi nhận thấy tiếng chuông không hề có vẻ như sẽ dừng lại, Ninh Tôn mới tiếp điện thoại, không ngờ được cuộc gọi vừa mới được kết nối thì đầu giây bên kia đã tuôn ra một tràng chửi bới.
Tuy rằng đã rất lâu rồi không gặp mặt nhưng Ninh Tôn vẫn có thể nhận ra đây là giọng nói của ai.
Không phải Ninh Tiêu, cũng chẳng phải Ninh Tương, mà là Trang Lệ Nhã.
Bình thường Trang Lệ Nhã ở nhà tổ nhà họ Ninh vẫn luôn tỏ ra ôn tồn lễ độ, nhưng bây giờ bà ta mở miệng ra là toàn nói những lời lẽ dơ bẩn.
Bà ta nói Ninh Tôn lòng dạ độc ác, thấy nay ông già sắp chết, lập tức muốn trở về tranh giành tài sản.
Nói anh biết bao nhiêu năm nay hoàn toàn không sống ở nhà, không có tư cách để đòi nhà họ Ninh một đồng nào.
Còn bảo anh là một đứa con hoang, không phải chính thất(*) sinh ra, căn bản không hề có tư cách xuất hiện trước mặt người nhà họ Ninh.
(*): Chính thất nghĩa là vợ cả, vợ hợp pháp của một người nào đó.
Có lẽ là vì giọng nói của Trang Lệ Nhã ở đầu giây bên kia quá lớn, mặc dù Hứa Thanh Du đứng cách Ninh Tôn một khoảng khá xa, cô vẫn có thể nghe rõ ràng những gì bà ta nói.
Hứa Thanh Du nổi trận lôi đình, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ninh Tôn, cô muốn mắng ngược lại bà ta.
Tuy là cô không thích mắng chửi người khác, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc cô sẽ để người khác bắt nạt cô một cách dễ dàng.
Có điều, dường như Ninh Tôn đã đoán được suy nghĩ của Hứa Thanh Du, vươn tay giữ vai cô lại.
Ngay cả khi anh không nói lời nào, Hứa thanh Du vẫn có thể hiểu rằng anh muốn tạm thời cô đừng nổi giận.
Ninh Tôn khẽ cười một tiếng đầy giễu cợt, trực tiếp cắt đứt tiếng chửi của Trang Lệ Nhã.
Anh nói, “Bà chen chân lên được chức vợ lớn thì đồng nghĩa với việc Ninh Tiêu và Ninh Tương là do chính thất sinh ra ư? Có phải bà quên thân phận trước đây của mình rồi không?”
Trang Lệ Nhã thoáng sửng sốt một lúc sau đó lại tiếp tục chửi ầm lên.
Ninh Tôn không mắng người không có nghĩa là anh không biết dùng lời lẽ đàng hoàng để đáp trả bọn họ.
Anh phớt lờ những lời mắng nhiếc của Trang Lệ Nhã, tiếp tục nói, “Chẳng lẽ năm đó má mì ở trong hộp đêm không nói cho bà biết, cho dù tình nhân có leo lên làm vợ cả đi nữa thì vẫn dơ bẩn như cũ hay sao? Bà nghĩ rằng mình hơn người khác ở chỗ nào? Bà có tin rằng bây giờ tôi lập tức cho người điều tra về tất cả những việc làm trước đây của bà không? Hộp đêm mà bà từng làm việc chưa đóng cửa đâu, có lẽ những người ở đó vẫn nhận ra bà đấy.”
Trang Lệ Nhã vừa nghe đến điều này, lập tức câm như hến.
Xuất thân của bà ta không tốt, bà đã từng phải làm rất nhiều công việc đáng xấu hổ.
Sau này khi điều kiện khá giả hơn một chút rồi, bà ta dùng hết mọi cách để tẩy sạch những quá khứ đen tối đó đi.
Vất vả lắm bà ta mới có cơ hội gặp được Ninh Bang, ông ấy chỉ muốn chơi đùa qua đường với bà, bà ta biết chứ, nhưng bà ta không cam lòng.
Sau đó bà ta lại tìm biện pháp để bản thân và Ninh Bang lên giường với nhau.
Khi ấy mọi chuyện rất ầm ĩ, ồn ào huyên náo, thật ra Ninh Bang rất tức giận, nhưng bởi vì áp lực dư luận quá lớn, làm ảnh hưởng đến công ty, ông không còn cách nào khác, đành phải cưới Trang Lệ Nhã.
Nhưng bao nhiêu năm qua, Ninh Bang vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện này.
Trang Lệ Nhã cũng biết rằng giữa bà ta và Ninh Bang chẳng còn tình cảm với nhau.
Nay bà ta đã trở nên già nua xấu xí, Ninh Bang lại càng đối xử với bà không ra gì.
Bà ấy chỉ muốn giành lấy mọi thứ, tuổi tác của Ninh Bang lớn hơn bà ta rất nhiều, chỉ cần bà cố gắng chăm sóc bản thân thật tốt, rồi cũng sẽ đến một ngày, bà sẽ cướp hết tất cả tài sản của Ninh Bang về trong tay.
Cứ nhìn mà xem, chẳng phải cơ hội ấy đã đến rồi hay sao?
Trong khoảng thời gian này, bà ta vẫn luôn cố gắng tìm hiểu xem rốt cuộc Ninh Bang có bao nhiêu tài sản, nắm bao nhiêu bất động sản trong tay.
Một đồng bà ta cũng không muốn chia cho người khác, chính vì vậy bà ta vẫn luôn cho người canh chừng ở bệnh viện, xem Ninh Tú có thường xuyên đến bệnh viện hay không.
Ninh Tú là người duy nhất có thể đứng ra tranh giành tài sản với bà ta, nhưng bà không ngờ được rằng bây giờ lại lòi ra thêm một kẻ khác.
Ngay lúc này Ninh Tôn lại đến bệnh viện thăm Ninh Bang, ngoại trừ việc chia tài sản ra thì bà ta không còn nghĩ được lí do nào khác khiến anh phải làm vậy?
Chắc chắn anh đã biết rằng Ninh Bang không còn sống được bao lâu nữa nên mới thừa dịp Ninh Bang vẫn còn tỉnh táo, nhanh chóng đến kiếm chút hời.
Trang Lệ Nhã hiểu rõ,