Mẹ Ninh thấy Ninh Tôn và Hứa Thanh Du hai người tay trong tay đi đến thì bà sửng sốt một chút sau đó liền nở nụ cười.
Chờ khi hai người đi đến gần, mẹ Ninh mới nói: “Bác còn đang nghĩ con sốt sắng đi làm cái gì không biết, hoá ra lại là về nhà tìm A Tôn à, nhưng mà con đi tìm nó thì con cứ nói với bác là con đi tìm nó có gì đâu mà xấu hổ, bác hỏi thế nào con cũng không chịu trả lời.”
Lời này của Mẹ Ninh cũng không có gì cả nhưng cũng không biết tại sao mà Hứa Thanh Du lại đỏ mặt.
Cô nhớ lúc mà mình muốn về nhà tìm Ninh Tôn nói chuyện đã tưởng tượng ra bao nhiêu lời thoại kịch bản để cùng Ninh Tôn ngồi xuống nói rõ toàn bộ những chuyện trước đó.
Nhưng mà những ý nghĩ đó nghĩ ra rồi thì cũng chưa được dùng, khi ngồi xuống nói chuyện cùng với Ninh Tôn thì trong đầu chẳng còn gì chỉ có thể tự phát huy.
Mẹ Ninh nhìn chằm chằm Hứa Thanh Du: “Sao con lại còn đỏ mặt nữa vậy, có phải hai đứa con ở nhà làm chuyện gì xấu không, bác tùy tiện nói một câu thôi mà con đã đỏ mặt rồi, lúc trước trêu chọc hai đứa các con như nào thì hai đứa vẫn bình chân như vại không có tý phản ứng nào cả, như thế này lại cảm thấy hai đứa không thích hợp lắm.”
Nói xong, trên đường đi về mẹ Ninh luôn dùng ánh mắt mập mờ nhìn Ninh Tôn và Hứa Thanh Du.
Ninh Tôn thấy rất bất đắc dĩ, anh biết là Hứa Thanh Du da mặt mỏng, đối với đề tài này thì cô chỉ bị động mà chịu đòn thôi.
Vì thế anh chỉ có thể đứng ra giải vây: “Làm gì có làm chuyện gì xấu chứ, chỉ là cô ấy đột nhiên nói lúc trước chị Thái có đề cập qua một số việc, cô ấy muốn tìm con xác nhận chút mà thôi, thời gian ngắn như thế bọn con có thể làm được chuyện gì xấu đây.”
Anh nói như thế mặt của Hứa Thanh Du càng đỏ hơn, câu sau cùng Ninh Tôn nói thực sự là khiến cho người khác nghĩ sâu xa hơn mà.
Mẹ Ninh che miệng, nhìn bộ dạng kia là biết không quá tin cái lý do thoái thác của Ninh Tôn rồi.
Nhưng mà những chuyện như này truy hỏi mãi cũng chưa chắc hỏi được cái gì, cho nên mẹ Ninh cũng bỏ qua cho bọn họ.
Đã ra khỏi nhà cả rồi nên ba người họ cùng nhau đi tản bộ luôn.
Hôm nay khí trời không quá tốt có hơi ẩm thấp, đi như vậy một lúc thì Hứa Thanh Du ngẩng đầu nhìn trời: “Sắp mưa rồi.”
Ninh Tôn đưa tay lên che trên đỉnh đầu của cô: “Vậy chúng ta về nhà thôi.”
Những hành động nhỏ như vậy thật sự có thể thể hiện được tâm ý nội tâm của một người.
Vả lại vốn dĩ Hứa Thanh Du lại là người rất mẫn cảm, xem xét một người dựa và hành động của họ
Nhìn bộ dạng như vậy của Ninh Tôn, trong lòng cô không nhịn được mà nổi lên những cơn sóng ngầm.
Mẹ Ninh thì không chú ý nhiều như vậy, Ninh Tôn vốn dĩ là một người đàn ông cẩn thận chu đáo, lúc trước đã có rất nhiều việc rất nhiều chi tiết nhỏ thể hiện ra cho thấy anh quan tâm chiếu cố Hứa Thanh Du.
Chỉ là Hứa Thanh Du không nhận ra mà thôi, cô chỉ nghĩ những hành vi đó của Ninh Tôn là do nhân phẩm thân sĩ của anh tốt.
Ba người họ cùng về nhà lúc mà Hứa Thanh Du đi đóng cửa sổ thì bên ngoài đột nhiên vang lên vài tiếng sấm, sau đó mưa liền trút xuống ào ào.
Mẹ Ninh a a hai tiếng: “May mà chúng ta trở về kịp thời nếu đi chậm thêm chút nữa thể nào cũng bị ướt.”
Câu này là mẹ Ninh nói với Ninh Tôn, mặc dù không trông cậy gì việc Ninh Tôn sẽ trả lời bà nhưng ít nhất thì cũng nên cho bà một ánh mắt coi như trả lời.
Nhưng Ninh Tôn đứng cách bà không xa ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh Du đang đứng bên cạnh, dường như không nghe thấy lời bà nói.
Mẹ Ninh không nhịn được nói: “Con khiêm tốn chút được không, không phải đến mức này chứ, làm gì mà cứ giống như con vừa mới có bạn gái vậy hả.”
Bà rõ ràng là trêu chọc Ninh Tôn nhưng người giật mình lại là Hứa Thanh Du, trong lòng cô run lên một cái.
Suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng không thấy có cái gì mà phải chột dạ cả, nhưng mà cô vẫn có cảm giác như là bị người khác đạp lên đuôi mình vậy.
Ninh Tôn bật cười: “Nhìn bạn gái của mình nhiều một chút mà mẹ cũng muốn nhắc nhở con nữa.”
Mẹ Ninh hừ một tiếng: “Tên nhóc nhà con về sau ít chọc giận nó thì mẹ sẽ không lẩm bẩm nhắc nhở con, lần nào cũng khiến cho con nhà người ta tức giận đến đỏ cả mặt, nếu cứ tiếp tục như thế, dù con đối xử với Tiểu Du tốt mẹ cũng không thấy thành ý đâu.”
Ninh Tôn đưa tay ôm lấy khoé miệng: “Vâng vâng vâng, con biết rồi.”
Mẹ Ninh không có chuyện gì nữa quay người ngồi xuống ghế sofa.
Bà đưa tay vẫy vẫy Hứa Thanh Du: “Nào lại đây bé con, chúng ta đánh mấy ván game.”
Gọi Hứa Thanh Du xong bà nghĩ chút rồi lại nhìn Ninh Tôn: “Tiểu Du nói con chơi game rất giỏi, nếu không thì lại đây chơi một ván.”
Ninh Tôn không dị nghị gì, mẹ Ninh đã lôi Hứa Thanh Du chơi thì tất nhiên anh sẽ ở bên cạnh chơi cùng với bọn họ.
Chỉ là khi ba người vừa ngồi xuống ghế, Ninh Tôn mới lấy được điện thoại từ túi ra chưa kịp đăng nhập vào game thì điện thoại đã vang lên.
Trên màn hình hiện một dãy số điện thoại, Ninh Tôn nhớ hình như trước đó Trang Lệ Nhã đã dùng số điện thoại này gọi cho anh.
Hứa