Hứa Thanh Du Ninh Tôn, bọn họ ở nơi phòng bệnh của Ninh Bang cũng gần một giờ.
Cuối cũng những người ở bên ngoài điện thoại đến cho Ninh Tú nói là Trang Lệ Nhã đang đến đây.
Ninh Tú quay đầu lại nói với Ninh Tôn, “Được rồi, cũng gần xong rồi.
Mọi người có thể về được rồi.
Có lẽ là ở đây sắp bị náo loạn rồi đó, nếu mấy người ở đây có lẽ chuyện này sẽ bị náo lớn hơn nữa.
Chẳng may bị bên truyền thông quay được thì cả ngày nay chúng ta sẽ phí công phí sức”
Anh ta nói sẽ náo loạn lên nhưng Ninh Tôn không hiểu ý của anh ấy.
Bây giờ mà còn muốn làm loạn thì trừ Trang Lệ Nhã sẽ không còn ai khác.
Ninh Tôn chỉ là không muốn Trang Lệ Nhã gặp mặt mẹ Ninh.
Có lẽ bây giờ Trang Lệ Nhã đang rất tức giận, chắc chắn bà ta sẽ nói ra tất cả những điều khó nghe.
Không cần biết hiện tại mẹ Ninh có còn quan hệ với Ninh Bang hay không.
Dù sao những chuyện mà trước đây bà ấy làm sẽ thành cái thóp trong tay người khác.
Vì vậy Ninh Tôn đứng lên, nắm lấy tay Hứa Thanh Du, một tay đỡ cánh tay của mẹ Ninh, “Được rồi, ngồi cũng khá lâu rồi, chúng ta đi trước đi.”
Mẹ Ninh gật đầu và không nhìn Ninh Bang, “Đi thôi, dù sao cũng không có chuyện gì cả.”
Trước khi đi ra khỏi phòng bệnh Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chào hỏi Ninh Bang, nhưng mẹ Ninh cũng không thèm nhìn một một cái.
Mọi người từ bệnh viện đi ra, đến chỗ dừng xe rồi liền lên xe.
Nhưng Ninh Tôn không lái xe đi ngay, họ chỉ ngồi trong xe và đợi.
Một lúc sau, một chiếc ô tô đi vào từ bãi đậu xe.
Ninh Tôn nhận ra đó là xe của Trang Lệ Nhã.
Vì vậy khi chiếc xe đó xuất hiện trong tầm mắt của anh thì anh liền nở ra một nụ cười vui mừng.
Hứa Thanh Du cũng biết Ninh Tôn đang đợi cái gì, chỉ riêng mẹ Ninh là đang dựa lưng vào ghế, vẻ mặt xuất thần.
Trang Lệ Nhã không biết Ninh Tôn đang ở đây, bà ta xuống xe mang theo một cặp trai gái, vội vàng chạy vào bệnh viện.
Ninh Tôn cứ ngồi trong xe như vậy xem ba người bọn họ biến mất đi khỏi tầm mắt của anh.
Không biết chuyện này loạn đến đâu thì những thứ này đều là Ninh Bang tự tìm chuốc lấy.
Khi tuổi trẻ ông ta đã gây ra không ít nghiệp chướng nên bây giờ ông ta phải đền tội.
Mọi thứ trên đời này đều công bằng.
Lúc trẻ thì ông ta chơi bời phụ nữ, về già bị bọn họ giày vò.
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của Ninh Bang, không biết ông ta đã hối hận chưa.
Chờ ba người biến mất hoàn toàn, Ninh Tôn mới khởi động xe, lái ra khỏi bệnh viện.
Suốt dọc đường mẹ Ninh không nói lời nào.
Hiện tại trạng thái của bà khác hẳn khi ở bệnh viện, không phải là yên tĩnh nữa mà còn có chút buồn bã.
Khi xe vừa đến nhà, mẹ Ninh mở cửa xe đi xuống trước.
Mẹ Ninh sải bước lớn đi vào trong.
Hứa Thanh Du và Ninh Tôn chậm rãi đi xuống và đứng ở cửa xe.
Vẻ mặt của Hứa Thanh Du có chút phức tạp, “Bác bị làm sao vậy, hay là chút nữa anh đến an ủi bác đi.”
Ninh Tôn mím miệng nhìn chằm chằm cửa một lúc mới nói: “Chắc không sao đâu.
Anh nghĩ mẹ phản ứng như thế này cũng khá tốt.”
Như thế này còn hơn là để bà ấy lớn tiếng mắng chửi ở trong bệnh viện.
Hoặc là thậm chí ra tay đánh người.
Hai người đã không gặp nhau mấy chục năm, lần đầu gặp mặt sau những năm dài xa cách nên bọn họ cảm thấy có chút choáng váng.
Mẹ Ninh vào thang máy đi lên trước, đợi Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi lên, bà ấy đã trở về phòng, đóng cửa lại.
Hứa Thanh Du do dự một chút, đi tới đứng ở cửa nói nhỏ: “Bác ơi, buổi trưa bác muốn ăn gì, con đi chuẩn bị ngay bây giờ.”
Mẹ Ninh vẫn nói chuyện với Hứa Thanh Du, “Bác không có vị khẩu đâu.
Các con cứ làm những món các con thích là được, không cần quan tâm đến bác đâu.”
Giọng điệu của bà ấy vẫn bình thường, và giống như bình thường.
Hứa Thanh Du quay đầu lại nhìn Ninh Tôn, Ninh Tôn lắc đầu với cô ấy.
Những chuyện này thì chỉ có bản thân bà ấy mới có thể hiểu được, những người khác muốn hiểu cũng không hiểu nổi.
Hứa Thanh Du chỉ có thể thở dài, sau đó cô quay người trở về phòng cùng Ninh Tôn.
Ninh Tôn lên giường ngồi sau đó lấy điện thoại ra để xem.
Vừa rồi khi trên đường lái xe về nhà, điện thoại của anh rung lên vài lần, chắc là có tin nhắn.
Lúc này mà gửi tin nhắn cho anh thì anh cũng có thể đoán được đó là ai.
Anh bấm ra để mở và xem.
Quả nhiên là Chương Tự Chi.
Chương Tự Chi nhắn tin với anh nói anh hãy xem tin tức.
Nhìn dáng vẻ gấp gáp của anh thì chắc chắn những tin tức đó có liên quan đến Trang Lệ Nhã.
Những tin tức đó đã bị lộ ra ngoài, nhưng Ninh Tôn không thấy hứng thú gì mấy với những cái này.
Tư liệu đều do anh ta cung cấp, những chuyện đó cũng là anh lo liệu.
Chẳng qua là cần những người làm truyền thông đó thêm mắm thêm muối, để người khác dị nghị mà thôi.
Ninh Tôn để điện thoại sang một bên, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt, thay quần áo xong mới quay lại nằm trên giường
Anh ta trực tiếp