Cổ Tư không muốn suy nghĩ xem Trì Uyên và Tùy Mị sẽ nói gì trên đường.
Cô không ngăn được, cũng không muốn dùng chuyện này để khiến mình bực bội.
Cô nằm trên giường một lúc rồi lại chơi vài ván game.
Trì Uyên vẫn chưa về.
Cổ Tư không biết nhà Tùy Mị ở đâu, có phải rất xa không.
Xa đến mức đi lâu như vậy.
Hoặc là đến nhà họ Tuy rồi, người nhà họ Tùy nhiệt tình mời Trì Uyên vào ngồi một lát cũng không chừng.
Cổ Tư lại đợi thêm một lúc, cô ra khỏi phòng.
Đi đến đầu cầu thang tầng hai, bên dưới đã không còn ai.
Cổ Tư chậm rãi đi xuống, sau đó cô đi về phía một góc của phòng khách.Cô nhớ hình như bên này có một tầng hầm dùng làm hầm rượu.
Cổ Tư tìm một lúc thì tìm thấy.
Cô mở cửa bật đèn, chậm rãi đi xuống.
Diện tích hầm rượu không lớn lắm nhưng bên trong cất rất nhiều rượu, còn phân loại ra.
Rượu trắng, rượu vang đỏ, rượu vàng, đủ các loại rượu.
Cổ Tư không hiểu những thứ này, cô cầm đại một chai rượu vang đỏ.
Trưa nay cô đã ngủ một giấc ở phòng làm việc của Trì Uyên, chắc chắn buổi tối sẽ khó ngủ.
Uống chút rượu không chỉ có thể giúp ngủ ngon, nghe nói thứ này còn có thể làm đẹp.
Cổ Tư cầm ra ngoài, cô vào bếp lấy ly rượu và dụng cụ mở chai.
Sau đó cô đi lên tầng.Cô về phòng, ngồi lên bàn đạp của chân giường.
Mở chai rượu ra, rót vào ly.
Sau khi nhấp một ngụm, cô hơi cau mày, thứ này cũng không ngon.
Cổ Tư nén cảm giác này lại uống hai ly, sau đó cô đứng lên đến cửa sổ xem thử.
Bên phía bãi đậu xe không có động tĩnh gì, có lẽ Trì Uyên vẫn chưa về.
Tốt lắm, cô nam quả nữ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lãng mạn gì đó.
Trong đầu cô đã tưởng tượng ra rồi.
Cô ngồi xuống, lại uống thêm hai lý, quả thực là không chịu được cái mùi vị này.
Cổ Tư cầm chai rượu lên lắc, vẫn còn nửa chai.
Cô nghĩ ngợi rồi đứng lên đi ra ngoài.
Nửa chai còn lại, cứ thế uống cạn chắc chắn là uống không trôi.
Cô phải đi tìm chút mồi.
Cổ Tư mới xuống tầng thì Trì Uyên về.
Cô bước đi hơi loạng choạng đến phòng bếp, mở tủ lạnh.
Trong tủ lạnh có rất nhiều thứ, nhưng cô cảm thấy không có gì có thể làm mồi được.
Cô lại lục tủ bếp, cũng không thấy thứ gi.
Đúng lúc Trì Uyên vào, anh chậm rãi đi qua, “Đang tìm cái gì?”
Cổ Tư quay đầu nhìn Trí Uyên, “Anh về rồi à.”
Cô còn cười khanh khách.
Bộ