Trì Uyên không giấu giếm: “Đây là vấn đề của con, không liên quan đến Cổ Tử.”
Anh không phủ nhận.
Bà cụ cũng không hỏi đến cùng, “ừ” một tiếng rồi nói: “Hai đứa làm gì, con tự hiểu, chúng ta không xen vào nữa.”
Trì Uyên tựa vào sofa, thở dài, nếu là bình thường thì có thể anh sẽ đi an ủi bà Trì.
Nhưng bây giờ anh không có tâm trạng đó.
Anh nói: “Mai con sẽ sang chỗ Cổ Tư xem thử, có thể sau này con sẽ ở đó, Cổ Tư không thích ở đây nên chúng con không về đâu.”
Bà cụ Trì cũng hiểu, người có trí nhớ kém như bà Trì, chắc một khoảng thời gian sau sẽ quên sạch thôi.
Đúng là hai người không nên sống chung một nhà.
Bà cụ gật đầu: “Cũng được, cũng được,bên đó gần công ty, con cũng tiện hơn.”
Một lúc sau Trì Chúc cũng về.
Vốn dĩ hôm nay ông ta có buổi xã giao nhưng bà Trì cứ gọi điện thoại cho ông ta mãi, khóc lóc kể lể, than thở đủ kiểu.
Ông ta bị làm phiền, không còn cách nào khác, đành phải để ông hai đi thay mình.
Ông ta về xem thử chuyện gì thế này.
Bà cụ cạn lời với bà Trì.
Bà cụ nhìn Trì Chúc: “Con đó, vợ con thành ra như này là do con hết.”
Trì Chúc cười bất đắc dĩ: “Con lên lầu xem thử”
Trì Uyên nhìn Trì Chúc lên lầu, từ từ nói một câu: “Đúng là quan hệ giữa ba và mẹ làm người ta phải hâm mộ quá chừng.”
Trì Chúc rất cưng bà Trì.Bà Trì cũng tinh mắt.
Đừng nhìn bà ta lớn tuổi rồi, nhưng năng lực làm nũng không hề sụt giảm chút nào, còn nâng lên một tầm cao mới.
Trong nhà chuyện gì làm bà ta thấy khó chịu là than vãn, kể lể với Trì Chúc.
Trì Chúc không hề giận, nhường nhịn bà ta đủ điều.
Nhiều năm trôi qua, có lẽ Trì Chúc cũng quen rồi.
Bà Trì thì càng quen thói.
Bà cụ suy nghĩ rồi nói: “Thật ra ban đầu ba mẹ con cũng không có tình cảm gì.”
Trì Uyên khựng lại, anh chưa bao giờ nghe ai kể chuyện của họ.
Sau đó ông cụ nhờ người giới thiệu Phương Kỳ.
Chắc hẳn lúc đó