Lễ phục mà Trì Uyên đặt may cho Cổ Tư đã nhanh chóng được hoàn thành.
Sau khi tan làm, Trì Uyên đưa Cổ Tư đi thử.
Vẫn là ngôi trạch viện nằm trong con hẻm đó.
Nhà thiết kế đang đợi họ.
Sau khi nhìn thấy Cố Tư, anh ta nở nụ cười, “Tôi đã có thể hình dung ra được dáng vẻ khi cô mặc bộ lễ phục này sẽ trông như thế nào rồi.”
Lễ phục đang được treo trong phòng.
Nhà thiết kế dẫn Cổ Tư vào xem thử.
Cổ Tư chỉ liếc mắt một cái đã sững người.
Trên thực tế, bộ lễ phục này hoàn toàn khác so với trên bức ảnh mà cô đưa cho nhà thiết kế xem.
Bộ lễ phục này trông có khí chất hơn với chiếc đuôi váy dài màu sâm panh, cổchữ V sâu và phần lưng trần.
Phần eo được thắt chặt lại, tất cả các đường nét đều lộ ra.
Cổ Tư nhìn ngắm rất lâu vẫn không dám đưa tay lên sờ thử.
Giống như lúc đầu cô nhìn thấy bộ váy cưới của mình vậy.
Bà Trì luôn miệng nói váy cưới quý giá nhường nào, khiến cô luôn cảm thấy mình không xứng với bộ váy cưới lộng lẫy xa xỉ đó.
Nhưng giờ thì nhìn xem, không phải chỉ là tiền thôi sao, bà đây cũng là người có tiền đấy.
Nhà thiết kế mỉm cười, “Cô thử xem, tôi ra ngoài trước đây.”
Đợi cánh cửa phòng được đóng lại, Cổ Tư mới cởi quần áo ra, chậm rãi mặc bộ lễ phục kia lên.
Kích thước rất vừa vặn.Bên cạnh chiếc váy còn đặt một đôi giày màu bạc.
Nhìn size này thì hẳn là nó được chuẩn bị cho cô.
Sau khi đi giày, Cổ Tư ngắm mình trong chiếc gương soi toàn thân ở bên cạnh.
Quả nhiên là khiến trước mắt người ta sáng bừng.
Trì Uyên và nhà thiết kế đang ngồi trên chiếc ghế ở bên ngoài.
Nhà thiết kế vẫn thấy hơi khó hiểu, “Chẳng phải trước đây anh vẫn luôn giấu người vợ này của mình ư, bây giờ thì sao, không sợ người ta nhìn thấy nữa à?”
Trì Uyên cười, “Không phải, trước đây cô ấy xấu hổ.”
Nhà thiết kế suy nghĩ một lúc, anh ta cũng mơ hồ biết được thân phận của Cổ Tư không tốt lắm.
Lúc đầu Trì Uyên lấy Cổ Tư, hôn lễ đượctổ chức rất long trọng nên thân phận của Cổ Tư đều bị đào ra.
Mặc dù lúc đó có rất nhiều người tỏ ra không tán thành chuyện Cổ Tư có thể “trèo cao”.
Nhưng cũng có một số người nói đây tình yêu đích thực.
Cụ thể là gì thì Trì Uyên chưa bao giờ nói.
Người làm bạn bè như bọn họ cũng chỉ có thể lén lút suy đoán.
Vì thế chắc hẳn trước đây không phải vì Cổ Tư xấu hổ, có lẽ chỉ là cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt nhiều người.
Bây giờ đã gần một năm, dù thế nào cũng “luyện” được rồi.
Đã đến lúc cô nên lộ diện và gặp gỡ người bên ngoài rồi.
Nhà thiết kế suy nghĩ một lúc, “Chỉ xét riêng về ngoại hình thôi thì cô vợ bé bỏng của anh cũng được đấy.Trì Uyên nghĩ đến khuôn mặt của Cổ Tư, anh “ừm” một tiếng, “Đương nhiên là ngoại hình rất được rồi.”
Một đóa hoa thủy tiên mọc ở nơi hoang vu hẻo lảnh, kỳ thực đây là điều khiển anh thấy rất bất ngờ.
Nhà thiết kế nghĩ ngợi rồi lại nói, “Thực ra trình độ học vấn và kiến thức thì sau này có thể từ từ bồi dưỡng, tôi lại thấy cô ấy rất thông minh nhanh nhạy, ánh mắt rất có hồn,