Trì Uyên đang ở trên tầng, thật ra anh đã biết Cố Tư bị giới truyền thông vây quanh ở dưới từ lâu.
Ồn ào như vậy, lại ở ngay trước cổng công ty.
Nếu không phát hiện ra thì đúng là gặp ma.
Tử Thư rất lo lắng, muốn đi xuống bảo vệ cô.
Trì Uyên thản nhiên nói, “Cậu đi xuống sẽ chỉ thêm loạn mà thôi, Cố Tư không kém cỏi như cậu nghĩ đâu.
Nếu cô ấy dám đến thì hẳn là đã có chuẩn bị.
Trì Uyên nhớ lại chuyện mấy ngày trước Cố Tư khiến bà Trì tức đến mức suýt không thở nổi.
Bà Trì là người rất ngang ngược, thế nhưng vẫn phải chịu thua trong tay Cố Tư.
Mặc dù cánh truyền thông rất thông minh, nhưng anh nghĩ bọn họ cũng không phải đối thủ của cô.
Cô gái Cố Tư này đã không còn là cô của ngày xưa nữa.
Trì Uyên chờ trong văn phòng rất lâu, nhưng Cố Tư chưa lên thì Trì Chúc đã tới.
Trì Chúc có hơi sốt ruột, ông ta đi vào nói: “Cố Tư đang bị giới truyền thông vây quanh dưới kia, hai đứa gần đây sống chung với nhau thế nào? Liệu con bé có nói những điều không nên nói không?”
Trì Uyên biết ý của Trì Chúc.
Chuyện của Cố Tư và bà Trì mới xảy ra gần đây, có lẽ mọi người vẫn chưa nguôi giận.
Vào lúc mấu chốt thế này, nếu Cố Tư là người nhẫn tâm, nói theo ý bên Vạn Phong thì nhà họ Trì sẽ tương đối bị động.
Trì Uyên đứng ở cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.
Tầng này quá cao, anh hoàn toàn không thể nhìn rõ tình hình bên dưới.
Vài giây sau Trì Uyên mới đáp, “Không đâu.
Nếu Trì Chúc không nói, anh sẽ không bao giờ nghĩ đến điều này.
Anh tin Cố Tư sẽ không làm như vậy.
Không có lý do, chỉ là anh tin cô thôi.
Bên phía công ty nhà họ Trì không có ai đứng ra hỗ trợ, thực ra Cố Tư cũng chẳng quan tâm.
Cô lảm nhảm nói đủ thứ chuyện.
Có lẽ các phóng viên chưa thấy ai hợp tác như vậy bao giờ, họ cũng không làm khó cô nữa, thái độ từng người đều dịu đi.
Cuối cùng Cố Tư còn thở dài một hơi, “Các anh chờ ở đây lâu lắm rồi đúng không? Ai da, giải tán đi, những gì có thể nói tôi đã nói hết rồi, các anh chờ nữa thì người bên trong cũng không cho các anh đáp án đầu.
Đừng tự làm khó mình, mau tìm nơi uống nước, nghỉ ngơi đi, mọi người cũng vất vả rồi.”
Những người đó cũng cười vui vẻ.
Đúng là họ cũng đều rất vất vả, ngồi xổm ở đây cả buổi sáng mà không chờ được gì.
Cố Tư xua tay, “Giữa trưa rồi đừng đợi nữa, nếu muốn có thành tích tốt thì chiều mát lại đến, bây giờ mọi người hãy về đi.”
Những gì muốn hỏi hầu như