Dường như Ninh Tôn cũng không lúng túng, dứt khoát hỏi thẳng: “Cố Tư đâu rồi?”
Trì Uyên khẽ xoay người nhìn ra ngoài văn phòng, vẫn chưa thấy bóng dáng Cố Tư và Tử Thư đâu.
Vì vậy anh nói: “Cô ấy đi ra ngoài rồi.
Anh có chuyện gì sao?”
Có chuyện gì sao?
Ninh Tôn ngẫm nghĩ: “Lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cô ấy”
Anh ta nói dứt câu, lập tức cúp máy.
Trì Uyên cầm điện thoại của Cố Tư nhìn hồi lâu, rồi mới thờ ơ nở nụ cười giễu cợt.
Có lẽ Ninh Tôn biết quan hệ giữa anh và Cố Tư, nếu không đối phương không thể bình tĩnh như vậy.
Cho dù bất cứ ai gọi điện, mà chồng của đối phương bắt máy.
Thì người đó sẽ lúng túng.
Nhưng Ninh Tồn không hề.
Hơn nữa, với quan hệ giữa anh ta và Cố Tư.
Trì Uyên cảm thấy có lẽ Cố Tư đã nói cho Ninh Tôn biết chuyện hai người đã ly hôn.
Cố Tư tin tưởng đối phương.
Trì Uyên không xóa lịch sử cuộc gọi, thẳng tay ném điện thoại về sofa.
Anh vừa mới ngồi về chỗ thì Cố Tư và Tử Thư trở lại.
Tử Thư đặt rất nhiều món, hai người bày hết lên chiếc bàn đối diện sofa.
Cố Tư vừa xếp bát đũa vừa gọi Trì Uyên: “Anh qua đây ăn cơm đi! Haiz, buổi sáng anh không ăn gì, lẽ nào đến giờ anh vẫn chưa có gì vào bụng?”
Tử Thư dừng tay, liếc nhìn Cố Tư rồi nói: “Anh ấy không ăn sáng, đến giờ vẫn chưa ăn cơm.
Sau khi đến công ty, anh ấy bận rộn mãi.
Haiz, cái người này đâu phải làm bằng sắt, không trụ nổi đâu.”
Cố Tư thoáng khựng lại, sau đó cười nhạo: “Không ăn thật ư? Chao ôi, nhiều việc đến mức bận rộn thế cơ à?”
Tử Thư sửng sốt, không ngờ Cố Tư sẽ phản ứng như vậy.
Vốn dĩ anh ta muốn khiến cô l lång.
Tử Thư dè dặt nhìn Trì Uyên thì thấy đối phương vẫn bình tĩnh, anh ta cũng yên tâm.
Trì Uyên chờ họ sắp xếp xong mới đến.
Anh và Tử Thư ngồi cạnh nhau.
Anh ăn một miếng mới bảo: “Lúc nãy bạn có gọi điện, gọi những hai lần nên tôi nghe máy giúp cô.”
Cố Tư nói “à” rồi hỏi: “Ai vậy?”
Trì Uyên nhíu mày: “Được lưu là Ninh Tôn.”
“Anh ấy hả?” Cố