Tư thế của Ninh Tôn gần như giống với Cố Tư, nằm trên giường, giữa hai người cách một khoảng rất lớn.
Ninh Tôn mặc quần áo của anh ta.
Cố Tư dụi dụi mắt, đột ngột hét lên.
Cô mau chóng từ trên giường bật dậy, sau đó cúi đầu nhìn mình.
Đương nhiên, cô và Ninh Tôn đều hành xử vẫn tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được chưa có chuyện gì xảy ra hết.
Chỉ có điều, trong lòng Cố Tư vẫn cứ lo lắng, hơn nữa hơi có chút không thoải mái lắm.
Cố Tư đứng bên cạnh giường, nhìn Ninh Tôn một hồi, luôn cảm thấy hình như nên kéo anh ta dậy giảng cho một bài.
Nhưng thực tế nếu như kéo anh ta dậy, cô cũng không biết mình nên nói gì mới phải.
Do dự mãi lâu sau, cuối cùng cô vẫn quay người rời đi, đi đến phòng tắm của khách.
Cố Tư đi đến phòng tắm mà trước kia Trì Uyên ở, đồ đạc của Trì Uyên vẫn còn đó, cô tiến vào nhìn một lượt, sau đó trực tiếp vất vào trong thùng rác.
Người không còn ở bên này nữa, dĩ nhiên giữ lại cũng không có gì tốt đẹp.
Cố Tư có chút nản chí, ở bên này tắm rửa xong, lén lén lút lút trở về phòng của mình.
Lúc đúng ở cửa có chút do dự, lần này đi vào có nên gọi Ninh Tôn dậy không.
Nếu không gọi, là để anh ta ngủ tiếp sao?
Nhưng mà gọi dậy, hai người mặt đối mặt với nhau, thực sự là không biết như thế nào mới tốt.
Làm theo cách nào đi chăng nữa cô cũng luôn cảm thấy hơi lúng túng.
Cửa phòng vẫn mở, cô di chuyển vào trong, kết quả quét mắt một lượt lên giường, trên giường không có người.
Cố Tư ngạc nhiên, dụi dụi mắt, đi rồi?
Không nên a, Ninh Tôn xem như là đi rồi, chắc chắn cũng cần chào hỏi một tiếng rồi mới đi chứ.
Cố Tư cất tiếng gọi, “ Ninh Tôn?”
Giọng của Ninh Tôn ở dưới lầu vang lên, “ Ờ, tôi ở bên này.”
Cố Tư dừng lại, quay người đi về phải cầu thang bên đó.
Ninh Tôn quả thực ở dưới lầu, chỉ có điều không phải có một mình anh ta.
Cố Tư đứng ở chỗ đầu cầu thang, ngạc nhiên, đầu lông màu chầm chậm cau lại.
Sắc mặc Trì Uyên ở dưới lầu xanh mét, chỉ ngước mắt lên nhìn cô.
Cố Tư kỳ thực có chút đã hiểu Trì Uyên có lẽ đã hiểu nhầm chuyện gì.
Trình trạng này nếu rơi vào người khác, chắc chắn là cũng sẽ hiểu nhầm.
Cô mở miệng, kết quả lời nói ra có chút hơi lệch hướng, “ Vừa mới sáng sớm, anh đến đây làm gì?”
Trì Uyên không chỉ có biểu cảm lạnh lùng, giọng nói cũng vậy, “ Làm phiền hai người rồi?”
Ninh Tôn ở bên cạnh cười, nói với Cố Tư, “ Em đi thay đồ trước đi, hôm nay không phải là muốn đến cửa hàng sao, chúng ta ăn sáng ở bên ngoài.”
Cố Tư mím môi cũng không lập tức đi ngay.
Trì Uyên ở bên đó lại nói tiếp.
Anh nói, “ Cố Tư, anh thực sự đã xem thường em rồi, tốc độ quá nhanh đó.”
Chốc lát Cố Tư đã hiểu được ý của Trì Uyên.
Mấy ngày trước, cô vẫn nói thích Ninh Tôn và không hề thổ lộ, bây giờ đã sống chung với nhau rồi, tốc độ thật là lạnh người.
Cố Tư không biết tại sao mình lại cười, “ Được nhỉ, chúc mừng cho tôi đi.”
Trì Uyên nhìn Cố Tư chết lặng, một câu cũng không nói.
Cố Tư lại nói một câu, “ Anh lần này tới đây, có thứ gì còn sót ở đây à, hay là lại muốn đưa em thứ gì, phiền anh đừng quản vì lí do gì, đều một lần làm cho rõ ràng đi, đừng đi đi lại lại, anh không thấy phiền à, em thấy thật sự lãng phí thời gian, …”
Từ cuối cùng Cố Tư vừa nói ra, Trì Uyên đột nhiên đã sải bước lên cầu thang rồi.
Động tác của anh rất nhanh, Ninh Tôn bên đó cơ bản không phản ứng kịp.
Cố Tư thì phản ứng kịp, chỉ có điều chậm mất một chút.
Đợi đến lúc cô di chuyển thì Trì Uyên vài bước đã bước đến trước mặt cô.
Anh đưa tay ra nắm lấy vai Cố Tư, dùng lực, đẩy cô dựa vào tường, Cố Tư, tôi có vẻ như rất dễ bị bắt nạt có phải không.”
Ninh Tôn nhanh chóng đi tới, “ Trì Uyên, anh làm cái gì vậy.”
Trì Uyên có vẻ không chú ý đến lực của tay, ấn vai Cố Tư có chút đau.
Trường hợp này giống như trước đây đã từng xảy ra, Cố Tư bị đẩy lên tường, khiến cho đằng sau lưng bị đau.
Cô mau chóng che lấy bụng mình, “ Trì Uyên, anh lại làm như này một lần nữa, rút cuộc là anh dễ bị bắt nạt hay là tôi mới dễ bị bắt nạt.”
Ninh Tôn đi đến muốn kéo Trì Uyên ra, kết quả Trì Uyên ngẫm nghĩ, không có cảnh báo gì đột nhiên buông Cố Tư ra, quay người đi một đường quyền hướng về phía Ninh Tôn.
Cơ bản không ai có thể ngờ được Trì Uyên đột nhiên lại như vậy, Ninh Tôn một chút cũng không phòng bị, trực tiếp bị Trì Uyên đi một đường liền bị chao đảo.
Cố Tư thật sự bị dọa cho sợ hãi.
Ninh Tôn sắp tham gia vào bản demo, nếu mặt mũi bị tím, bản demo rất dễ bị trì hoãn.
Cố hét lên một tiếng, “ Trì Uyên, anh cút đi.”
Cô đẩy Trì Uyên ra, mau chóng chạy đến chắn trước mặt Ninh Tôn, nhìn mặt Ninh Tôn, “ Ninh Tôn, anh có sao không, anh có đau không.”