Cũng không biết có phải anh ta đang bận không?
Cổ Tư cầm điện thoại chờ một lúc thì đặt xuống bên cạnh.
Thật ra cô biết tất cả những hành vi này đều là do mình quá rảnh rỗi.
Cô vừa ly hôn nên còn chưa thích ứng được, cứ muốn làm chuyện gì đó mới được.
Nhưng cô gây ra chuyện thì có thể thế nào chứ?
Cho dù cô có lật tung cả trời đất cũng đã ly hôn rồi.
Người đàn ông không thuộc về cô vẫn chẳng thèm liếc nhìn cô.
Nghĩ vậy, cô lại cảm thấy những gì mình đang bây giờ thật nhàm chán.
Cổ Tư uống cạn cốc nước và đứng dậy.
Ca sĩ trên sân khấu nhỏ bên kia không hát nữa, đúng lúc bước xuống.
Cổ Tư đi về phía cửa.
Ca sĩ này mang theo đàn ghi-ta cũng đi về phía cửa.
Hai người tình cờ đối mặt với nhau.
Người ca sĩ mỉm cười nói với Cổ Tư, “Chào cô.
Cố Tư gật đầu, “Cho dù tôi không hiểu nhưng anh hát rất hay.
Người ca sĩ cười thành tiếng, “Cô đi một mình à?”
Cổ Tư “Ừ” một tiếng, “Đúng vậy, anh có muốn đi dạo cùng tôi không?”
Ca sĩ này hơi bất ngờ.
Chắc đây là lần đầu tiên anh ta gặp một cô gái xinh đẹp lại chủ động như thế.
Người ca sĩ cong mắt nói với Cố Tư, “Được.”
Hai người ra khỏi quán bar, mới đi được mấy bước đã nhìn thấy Tử Thu.
Chắc anh ta chạy tới quán bar.
Anh ta bước đi có hơi vội vàng.
Nhưng khi thấy bên cạnh Cổ Tư lại xuất hiện người đàn ông lạ, anh ta lập tức đứng lại.
Cổ Tư thật ra vẫn thản nhiên, chủ động chào Tử Thư, “Tôi còn tưởng anh không tới chứ?”
Tử Thư có phần cạn lời, “Tôi sợ cô ở một mình không an toàn.”
Người ca sĩ không hề lúng túng, đứng bên cạnh hỏi Cổ Tư, “Bạn cô à?”
Cô gật đầu, sau đó hỏi Tử Thư, “Anh có muốn đi dạo cùng không?”
Tử Thư há miệng rồi nghĩ lại, “Không đi, các cô cứ đi đi.”
Anh ta quan sát người ca sĩ từ trên xuống dưới, giọng điệu vẫn khá tốt, “Lát nữa, làm phiền anh lát nữa đưa em gái tôi về.”
Người ca sĩ rất ôn hòa, “Được.”
Tử Thư nhìn hai người ra khỏi khách sạn, còn đi theo một đoạn.
Khi thấy hai người ra bờ biển, anh ta mới xoay người vội vàng đi về phía phòng của Trì Uyên.
Anh mở cửa nhìn thấy Tử Thư lại tới thì hơi bất ngờ.
Anh không mời Tử Thư vào trong, “Còn có việc gì à?”
Hai người đã bàn công việc xong.
Giờ không còn sớm, Trì Uyên muốn đi nghỉ.
Tử Thư nhe răng trợn mắt, “Vợ cũ của anh, vợ cũ của anh đấy, bây