Lần này dạ dày của Cổ Tư không khỏe thật.
Buổi sáng trước khi ra ngoài cô không uống thuốc, cũng không mang theo thuốc bên người.
Cô cứ cho rằng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Kết quả mới chơi một lúc thì dạ dày bắt đầu quay cuồng khó chịu.
Đúng lúc này Tử Thư nói bên Trì Uyên có việc.
Cô nghĩ một chút rồi cũng trở về theo.
Thật ra thì cô chơi cũng không vui vẻ mấy.
Nơi như Thiên Nhai Hải Giác có tương đối nhiều cặp đôi, hầu hết đều là các cặp đôi đến đó chụp ảnh.
Cô nhìn hai cục đá kia, trong lòng lại khó chịu.
Đưa ra ý kiến trở về, Cổ Tư có thể nhậnra được Thẩm Bẫn có hơi không vui.
Hoặc là anh ta đã không vui từ lúc Tử Thư đi theo rồi.
Nhưng với loại người sau này sẽ chẳng có quan hệ gì với mình này, từ trước đến nay Cổ Tư không để ý đến cảm nhận của đối phương cho lắm.
Cổ Tư và Tử Thư, Thẩm Bẫn tách ra, về thẳng phòng.
Cô đi lấy thuốc trước.
Bác sĩ nói dạ dày cô bị nhiễm trùng do vi khuẩn, phải sát trùng, còn phải uống thuốc bảo vệ dạ dày.
Cho nên đã kê một đống thuốc lớn lung tung rối loạn.
Có loại phải uống trước khi ăn cơm, có loại thì uống sau khi ăn xong.
Cổ Tư lấy từng loại thuốc ra, uống hết những loại thuốc phải uống trước khi ăn.Một đống, cảm giác sau khi uống xong, uống nước sẽ không đói bụng nữa.
Cổ Tư uống thuốc xong thì nằm ở trên giường.
Co người lại một chỗ.
Sáng nay dậy quá sớm, cô năm như vậy một hồi, mơ mơ màng màng rồi ngủ thiếp đi.
Kết quả khi ý thức sắp chìm vào giấc ngủ say thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng đập cửa.
Cổ Tư không muốn động đậy, mặc kệ là ai gõ cửa, cô đều không muốn để ý.
Cũng may một lát sau tiếng đập cửa đã biến mất.
Cổ Tư tưởng là phục vụ phòng nên không để ý, mơ mơ màng màng chim vào giấc ngủ.
Cũng không biết đã ngủ bao lâu, Cổ Tư cảm thấy có người tới gần mép giường.Sự cảnh giác của cô cũng khá tốt, lập tức tỉnh lại.
Sau đó lắc đầu một chút rồi ngồi dậy.
Người đứng ở mép giường là Trì Uyên và Tử Thư, còn có quản lý khách sạn.
Tử Thư thấy Cổ Tư ngồi dậy, thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Làm tôi sợ muốn chết, cô không sao chứ?”
Cổ Tư híp mắt nhìn Tử Thư, “Đương nhiên là tôi không sao, chỉ hơi mệt nhọc thôi.”
Tử Thư quay đầu nhìn Trì Uyên, “Anh xem tôi đã nói chắc