Tử Thư khá tinh ý, thấy biểu cảm mếu máo của Cổ Tư liền đoán được cô đang nghĩ gì.
Anh ta liếc nhìn Trì Uyên rồi nghiêm túc hỏi, “Sao thế sếp, lại có chuyện công việc à, chúng ta ra ngoài chơi mà anh cũng không được yên tĩnh, thật không dễ dàng.”
Trì Uyên quay đầu nhìn Tử Thư, sau đó liền cất điện thoại đi.
Anh không trả lời.
Vì thế Cổ Tư nghĩ người gửi tin nhắn là nữ.
Không ngờ Trì Uyên cũng có lúc nhắn tin, điều này khiến cô hơi bất ngờ.
Con người Trì Uyên bình thường coi trọng hiệu suất làm việc.
Có chuyện gì anh đều thích gọi điện thoại.
Với anh mà nói, nhắn tin là một phương thức liên lạc khá tốn thời gian và côngsức.
Nhưng sau đó cô liền thoải mái, có lẽ có một số người có thói quen khác nhau với tùy từng người.
Đối với người khác, anh cảm thấy làm như vậy là lãng phí thời gian.
Nhưng đối với một số người khác, anh lại không cảm thấy tổn thời gian công sức.
Cổ Tư tựa vào thành ghế, tự cười một mình.
Tử Thư đảo lưỡi trong miệng, không nói chuyện.
Thời gian chờ đồ ăn hơi lâu, ba người không nói lời nào, bầu không khí y hệt lúc ngồi trong xe taxi.
Trị Uyên uống một ngụm nước, sau đó ngước mắt nhìn Cổ Tư, hình như nghĩ tới chuyện gì đó, anh mở miệng nói, “Uống thuốc đi.”
Thuốc dạ dày của cô phải uống trướckhi ăn cơm.
Cổ Tư sững sở, sau đó ừ một tiếng.
Cô không nhớ ra chuyện này.
Cổ Tư chậm rãi mở ba lô lấy mấy vi thuốc ra, mỗi vỉ bóc ra mấy viên.
Tử Thư hít một hơi, “Trước khi ăn cô phải uống nhiều thuốc vậy à.”
Cổ Tư ừ một tiếng, đáp, “Uống hết đống này cũng nó luôn.”
Trì Uyên chỉ nhìn đống thuốc của Cổ Tư.
Cổ Tư uống thuốc một cách dứt khoát, cô cho thuốc vào trong miệng, uống ngụm nước rồi nuốt ực một cái.
Uống thuốc xong, Cổ Tư hít một hơi sâu rồi quay đầu nhìn về phía nhà bếp.
Lúc này Trì Uyên mở miệng, “Cô bị bệnh dạ dày nhiều năm rồi hả?”
Cổ Tư sững sờ, liếc nhìn Trì Uyên một cái, “ít nhất là mười năm.”Cô bị bệnh dạ dày khi vẫn chưa trưởng thành.
Trì Uyên gật đầu, không nói gì nữa.
Anh biết rõ tình hình nhà Cổ Tư.
Lúc trước ông cụ bắt anh cưới Cổ Tư, ông đã nói rõ ràng với anh.
Thực ra cho dù ông