Anh chàng ca sĩ ngẩng đầu nhìn trời, ừm một tiếng, “Xin lỗi, tôi quên mất thời tiết.”
Anh ta cất ghita, “Chúng ta cùng quay về đi, tôi mời cô uống nước.
Cổ Tư nhưởng mày, “Được.”
Hai người vừa đi vừa nói về những nơi anh chàng ca sĩ từng đi qua.
Cổ Tư biết rất ít về thế giới bên ngoài, cho nên cô vô cùng hiếu kỳ.
Sau một hồi nói chuyện, hai người đi tới cửa quán bar của khách sạn.
Tầm này quán bar không đón khách.
Nhưng anh ca sĩ là người quen của quán nên dĩ nhiên có đặc quyền.
Anh ta dẫn Cổ Tư đi vào, bartender đang rửa dụng cụ pha rượu.
Anh ta thấy ca sĩ dẫn Cổ Tư tới liền hiểu nhầm.Anh ta chào ca sĩ, “Tới đây, muốn uống gì, tôi mời anh.”
Cổ Tư chỉ mới thấy người ta pha chế rượu trên phim nên cảm thấy rất hứng thú.
Cô nằm bò trên quầy bar, cười khẽ, “Cho tôi một ly sở trường của anh đi, phải khó pha tỷ nhé.”
Bartender bật cười, lập tức bắt đầu chuẩn bị.
Trì Uyên ra khỏi phòng không thấy cổ Tư thì hơi bất ngờ.
Nhưng anh cũng biết với tính cách bây giờ của Cổ Tư, cô sẽ không ngoan ngoãn ở trong phòng.
Có đôi khi anh không hiểu, so với lúc trước Cổ Tư thay đổi rất nhiều.
Rốt cuộc lúc trước cô gái này giả vờ, hay bây giờ giả vờ.
Trì Uyên cầm máy tính xem tài liệu trong phòng một lúc.Xem được một lát anh thấy hơi khát, không xem nổi nữa.
Anh nhìn đồng hồ, anh xem chưa được hai mươi phút.
Trì Uyên gắng gượng xem thêm mấy phút nữa, cuối cùng thật sự không xem nổi bèn gấp máy tính lại.
Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Người tới là Tử Thư.
Anh ta nói những hải sản mang về không thích hợp để trong tủ lạnh.
Ăn hải sản chủ yếu là phải tươi, để tủ lạnh lâu ăn vào rất dễ tiêu chảy.
Trì Uyên không ngờ chuyện nhỏ như vậy mà Tử Thư cũng phải đi nói với anh.
Anh hơi cáu kỉnh, “Hỏng thì bỏ đi thôi, khó quyết định lắm à?”
Tử Thư mím môi, cảm thấy hình như bây giờ tâm trạng Trì Uyên không tốtlắm.
Anh ta hạ giọng, “Ý tôi là, vừa rồi không để được ở ngoài, bây giờ về khách sạn rồi, hay là chúng ta đi uống chút rượu ăn luôn chỗ thức ăn đó đi, đây đều là món Cổ Tư gọi,