Cổ Tư ngủ thẳng đến tận chiều.
Sau khi dậy cô bước ra khỏi phòng, Trì Uyên không có ở trong phòng, cũng không thấy Tử Thư đâu.
Cô gãi đầu rồi đi ra ngoài.
Cô cũng không biết mình muốn đi đâu, trong lòng có hơi khó chịu.
Cảm giác khó chịu này tồn tại từ đêm qua đến tận bây giờ.
Không biết có phải là do đêm qua sốt đến mơ hồ hay không mà cô đã mơ một giấc mộng.
Mơ thấy chút điều gì đó xa vời.
Vốn dĩ cô cũng không nhớ nó.
Nhưng trong giấc mơ lại đột nhiên trở nên rõ ràng như vậy.
Cãi nhau, mắng chửi, chỉ trích, đùn đẩy.
Tất cả mọi chuyện đều không tốt đẹp.Cho nên bây giờ nhớ lại, cô vẫn khó chịu đến nỗi không thở nổi.
Cổ Tư ngồi xuống ghế sô pha trong sảnh khách sạn, cô dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn.
Đầu óc rối bời, như thể có rất nhiều người đang nói chuyện.
Nhưng cô lại không thể nghe rõ.
Cô cảm thấy mình không có nơi nào để đi, nếu không phải đang ở cùng Trì Uyên và Tử Thư thì cô cũng không biết tiếp theo mình muốn đi đâu.
Nghĩ như vậy, cô cảm giác mình thật đáng thương.
Ngồi như vậy được một lúc, Cố Tư nghe thấy giọng nói của Tử Thư, hình như anh ta có hơi sốt ruột, “Sao cô lại chạy ra ngoài, chúng tôi vừa về thì không thấy cô đâu, còn tưởng rằng cô bị lừa bán đi rồi.”
Sau khi nói như vậy, Tử Thư đã đi đến bên cạnh, đứng đối diện với Cổ Tư.Cổ Tư cười, “Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn không có đầu óc như vậy, còn có thể bị lừa sao?”
Tử Thư cũng rất thích cách nói chuyện này của cô.
Anh ta cười hì hì, đi tới vỗ Cổ Tư, “Ôi chao, tôi vẫn thích cô như vậy hơn, sáng nay cô tỏ ra đức hạnh như thế, nhìn rất khó chịu.
Cổ Tư gạt tay Tử Thư ra và đứng dậy, “Buổi sáng tôi còn chưa tỉnh ngủ.”
Tử Thư nhìn Cổ Tư một lượt từ trên xuống dưới, “Cơ thể cô còn chưa khỏe mạnh hoạt bát, đừng chạy lung tung nữa, cố gắng nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cổ Tư vừa gật đầu vừa đi về phía thang máy, “Biết rồi, bà quản gia.”
Trì Uyên đang ở trong phòng, xem ra người duy nhất sốt ruột khi không thấy cô đâu cũng chỉ có Tử Thư.
Cổ Tư bước vào, sau đó cô đi thẳng vào phòng.Một lúc sau Trì Uyên cũng vào theo, “Tôi và Tử Thư đã ăn cơm rồi, cô muốn ăn gì thì cứ gọi phục vụ khách sạn.
Cổ Tư ừ một tiếng, không có gì thêm nữa.
Dường như Trì Uyên cũng không có lời dư thừa nào muốn nói với cô, anh xoay người đi ra ngoài.
Một người thì trong phòng, còn một người ở phòng khách, không ai nói lời nào.
Cảnh tượng này rất giống trước đây.
Trước đó hai người cũng sống chung với nhau như vậy, luôn không có chuyện gì để nói.
Cổ Tư vẫn chưa ăn cơm, Trì Uyên cũng không hỏi lại.
Cô kéo ghế, đi ra cửa sổ rồi ngồi xuống.
Không lâu sau thì nghe thấy tiếng điện thoại của Trì Uyên vang lên.Trì Uyên nhận máy rất nhanh, giọng điệu có hơi khách sáo,