Lý do này tuyệt đấy Dường như bà Trì không muốn nhìn Cổ Tư nên không nhìn phía đối diện.
Bà ta nghiêng người về phía Tùy Mỹ, cứ như là sợ người khác không nhìn ra.
Cổ Tư không quan tâm, tốt nhất là bà Trì cứ ngồi quay lưng ăn cơm.
Để cô không nhìn thấy bà ta, như vậy mới là hay nhất.
Bà Trì lau tay rồi cầm bát đũa lên.
Trước tiên, bà ta gắp đồ ăn cho Trì Uyên, sau đó lại gắp cho Tùy Mị.
Đồng thời, bà ta tươi cười hỏi han Trì Uyên đi chuyển này thu hoạch ra sao.
Bà ta vẫn chưa biết chuyện giữa Trì Uyên và tập đoàn Vạn Phong.
Trì Uyên mím môi không trả lời, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Bà cụ ngồi bên cạnh nói đỡ: “Thằng bé vừa mới về, hỏi chuyện công việc gì chứ.”
Bà Trì sững sở, có phần lúng túng.
Cổ Tư chỉ mải cúi đầu ăn cơm.
Cô đói quá mà.
Cô ngủ suốt trên máy bay, không cảm thấy đói.
Nhưng giờ cô đã tỉnh táo, dạ dày hơi khó chịu.
Trì Uyên ăn được vài miếng thì đột nhiên gác đũa, quay sang nhìn Cổ Tư: “Em vẫn chưa uống thuốc dạ dày đúng không?”
Cổ Tư ngẩng đầu, vẻ mặt ngơ ngác.
Cô chỉ mải ăn cơm, không nghe rõ Trì Uyên nói gì.
Anh nhìn cô chằm chằm như không biết phải làm sao.
Bên mép cô dính một hạt cơm, vẻ mặt ngẩn ngơ làm cô trông hơi ngốc nghếch.
Thật ra không chỉ có Cổ Tư không ăn gì suốt cả chặng đường.
Cả anh và Tử Thư đều không ăn cơm.
Trì Uyên nhặt hạt cơm trên mặt cô, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Bà Trì gọi í ới: “Con làm gì thế?”
Tùy Mị bên cạnh liếc nhìn Cổ Tư, sắc mặt vẫn như thường.
Trì Uyên nói “chờ một lát” rồi đi ra phòng khách.
Va li hành lý đặt hết ở cửa.
Anh mở va li của Cổ Tư ra, thuốc dạ dày ở trong đó.
Trì Uyên chọn một lúc thì tìm được thuốc uống trước bữa ăn.
Anh quay lại phòng ăn, Cổ Tư không còn ngơ ngác nữa.
Cô rất bình thản, Trì Uyên còn loáng thoáng trông thấy vẻ đắc ý trên gương mặt cô.
Anh đưa thuốc cho cô: “Em uống thuốc đi Cổ Tư nói “ồ”, sau đó nhận thuốc, cho vào miệng rồi uống nước, nuốt xuống.
Bà cụ nhìn cô, giọng nói lạnh nhạt: “Con bị làm sao thế? Khó chịu à?”
Cổ Tư