Bộ dạng của Chương Tự Chi giống hệt Trì Uyên khi đó, là dáng vẻ của một người đàn ông tốt.
Trong phòng chỉ còn lại Hứa Thanh Du và Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du cúi đầu ăn thêm hai miếng, thấy Ninh Tôn vẫn đang âm thầm nhìn và cười nhạo mình, cô đập thẳng đôi đũa xuống bàn: “bây giờ anh có ăn không thì bảo? Không ăn thì lo mà chơi cái trò chơi của anh, nhìn cái gì mà nhìn?”
Đúng là càng ngày càng hung dữ, Ninh Tôn chép chép miệng.
Trước đây cô gái này nào dám nói chuyện với mình như thế, khi đấy mình chỉ cần trừng mắt lên một cái là cô ấy sợ rụt cổ về liền.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào mà cô ấy dám diễu võ dương oai với mình chứ.
Ninh Tôn đứng dậy bước đến bên bàn ăn, ngồi tại vị trí cách Hứa Thanh Du không xa.
Lần này anh không chọc cô nữa.
Ninh Tôn không cầm đũa mà chỉ ngồi dựa lên ghế, hai tay đặt lên đùi nhìn Hứa Thanh Du: “khi nãy lúc ở trên lầu cô đã nói gì với Tự Chi vậy?”
Hứa Thanh Du ngẩn người, không ngờ Ninh Tôn vẫn không chịu buông tha cho chuyện này.
Biểu cảm của cô trông rất vô tội, “chẳng nói gì cả, lên xem vài món đồ của anh ta thôi.”
Ninh Tôn nhếch miệng, “nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói, tí nữa anh hỏi Tự Chi kiểu gì nó cũng khai cho bằng hết.”
Hứa Thanh Du đặt đũa xuống, “chứ anh nghĩ tôi và anh ta có thể nói với nhau những gì nào?”
Ninh Tôn có thể chắc chắn một điều rằng hai người đã nói với nhau gì đó.
Và những chuyện mà Hứa Thanh Du có thể bàn với Chương Tự Chi chỉ có thể là chuyện liên quan đến bản thân anh.
Ninh Tôn chớp mắt, chăm chú nhìn Hứa Thanh Du một lúc mới nói: “Tôi mong rằng cô sẽ hỏi thẳng tôi bất cứ điều gì mà cô muốn biết.”
Hứa Thanh Du mím môi, lại cầm đôi đũa lên, cúi đầu ăn cơm: “Tôi chẳng có gì muốn hỏi anh luôn ấy.”
Chuyện giữa Ninh Tôn và Cố Tư cô làm sao có tư cách hỏi
Cô đâu là gì với Ninh Tôn, cũng đâu là gì với Cố Tư.
Dù trước đây hai người họ có là lửa gần rơm đi chăng nữa cũng không hề liên quan đến cô.
Ninh Tôn thấy cô nói vậy, nụ cười rạng rỡ trên gương mặt khi nãy cũng bị dập tắt.
Nhưng anh cũng không tức giận, bây giờ Hứa Thanh Du không trách anh, anh có giận hay không Hứa Thanh Du cũng sẽ không nể mặt anh, cuối cùng vẫn phải tự kiềm chế cơn giận của mình.
Sau khi Chương Tự Chi đi, Hứa Thanh Du và Ninh Tôn cũng không động đũa, dù sao thức ăn nóng vẫn chưa mang lên, hai người họ muốn đợi thêm chút nữa.
Chương Tự Chi rời đi chưa được bao lâu đã đưa Lương Ninh Như đến đây.
Bụng Lương Ninh Như đã lớn, có điều trạng thái của cô vẫn khá tốt.
Cô bước vào phòng nói: “haha, nghe nói ở đây có người gọi tôi đến chơi mạt chược.”
Ninh Tôn quay lại nhìn cô ấy: “Cô thật là, cái thật xấu lớn nhất của chồng mình mà cô cũng học theo cho được.”
Lương Ninh Như bật cười: “hahaha, biết làm sao được, gần mực thì đen mà.”
Mọi người đều chưa ăn gì, Lương Ninh Như thoải mải ngồi xuống bàn ăn chút gì đó lót dạ.
Chương Tự Chi dặn dò nhà bếp chuẩn bị rất nhiều món ăn, mọi người vừa dùng bữa vừa trò chuyện mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Sau khi ăn uống no nê, bọn họ lấy bàn mạt chược ra sắp xếp.
Bụng Lương Ninh Như như thế trông có vẻ bất tiện, nhưng khi ngồi lên bàn mạt chược, động tác vô cùng nhanh nhẹn, lưu loát.
Hứa Thanh Du không rành trò chơi này cho lắm.
Cô chính là kiểu người không hiểu rõ bất cứ trò chơi giải trí nào.
Chơi có một trò chơi điện tử thôi đã bị cười ta cười nhạo, càng huống chi là trò chơi cần sử dụng trí tuệ này.
Hứa Thanh Du chơi xong hai ván mà không thắng nổi một lần.
Ninh Tôn ngồi đối diện cô nhưng không nhìn cô lấy một lần, chỉ chăm chú chơi bài của mình.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du cũng không căng thẳng gì, nhưng Ninh Tôn cứ thắng liên tiếp hai ba ván như thế khiến cô bất giác cảm thấy căng thẳng, lo lắng.
Thế nhưng cô càng nghiêm túc càng dễ ăn phải pháo.
Mà mỗi lần ăn pháo đều là con pháo của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du nghiến răng, muốn rút về quá đi mất.
Nhưng những thứ như thế này đâu phải chỉ cần trong lòng cảm thấy khó chịu là có thể giải quyết được đâu.
Sau cùng, Chương Tự Chi không nỡ nhìn tình cảnh này nữa, “Ninh Tôn, chơi từ từ thôi, con gái nhà người ta bị cậu làm cho thua be bét, sắp nổi điên lên rồi kia kìa.”
Hứa Thanh Du bĩu môi, cũng đâu phải là muốn nổi điên.
Tại vì thua nhiều quá nên mới càng lúc càng tập trung.
Cô đưa mắt lên nhìn Chương Tự Chi: “không có giận, tại vì hình như tôi đã nhận ra