Tôi đang cảm ơn bác Cổ Tư tựa vào cánh cửa, nở một nụ cười xấu xa.
Cô gần như có thể tưởng tượng được biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt Trì Uyên lúc này.
Thực sự thoải mái.
Ngày hôm nay trôi qua thật dễ chịu.
Cổ Tư chờ một lúc rồi đi sang cầm túi quần áo hôm nay Trì Uyên mang tới, đổ hết đồ lên giường.
Trì Uyên chỉ chọn một vài bộ mang đến, không có đồ ngủ trong đó.
Người đàn ông này thật là, cứ như người không có não.
Mang bao nhiêu đồ đến nhưng lại không nghĩ buổi tối cô sẽ mặc gì đi ngủ.
Cổ Tư có chút buồn bực ngồi trên giường.
Nhưng một lúc sau, cô lại nở nụ cười châm chọc rồi đứng lên.
Cô bước đến mở cửa tủ quần áo, nhìn những bộ đồ ngủ bên trong.
Tất cả đều là đồ mới và là đồ chuẩn bị cho Tuỳ Mị.
Tuy không cao bằng Tuỳ Mị, nhưng cô vẫn có thể mặc được mấy bộ đồ ngủ này.
Cổ Tư lôi ra một bộ rồi mang vào phòng tắm.
Cô nằm trong bồn tắm massage, tận hưởng cảm giác này.
Bà Trì suy nghĩ thật chu đáo, ngày mai cô phải cảm ơn bà ta thật đàng hoàng.
Cổ Tư nằm trong bồn tắm gần ngủ thiếp đi, rồi cô mơ mơ màng màng bò ra ngoài.
Cô lau khô người rồi mặc bộ đồ ngủ vốn được chuẩn bị cho Tuỳ Mị vào.
Sau đó cô bước đến trước gương thay đồ.
Chu choa…
Sao người con gái trong gương lại đẹp thế chú?
Cổ Tư tự cười một mình.
Tiếp đó cô trở lại giường.
Chiếc váy gợi cảm này được chuẩn bị cho Tuỳ Mị, vì vậy cô không thể mặc nó ra ngoài.
Những thứ này được chuẩn bị riêng cho cô ta.
Kiểu gì cô cũng phải mặc cho Trì Uyên xem.
Cô chưa bao giờ biết mình lại có thân hình đẹp đến vậy.
Chẳng trách Trì Uyên lại mê cơ thể cô, đó cũng là chuyện bình thường, quá bình thường.
Nghĩ đến đây, Cổ Tư cười như điên.
Sau đó cô trở mình, nhắm mắt để bản thân bình tĩnh lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm nay cô ngủ rất ngon, nhờ chiếc giường này mà sáng hôm sau cô thức dậy tinh thần cực kỳ sảng khoái.
Cổ Tư tìm một chiếc áo cộc tay, kết hợp với quần đùi ngắn sexy.
Chiếc quần khá ngắn, để lộ đôi chân dài, trắng nõn nà.
Cô vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài.
Cô vươn tay, duỗi chân ở khoảng đất trống dưới nhà.
Từ đây có thể nhìn thấy bãi đỗ xe.
Nhà họ Trì gần như mỗi người có một chiếc xe.
Dù sao đây cũng là lưng chừng núi, nếu không có xe thì ra ngoài cũng bất tiện.
Cổ Tư nhìn chằm chằm bãi đỗ xe, sau đó chép miệng thở dài.
Cô không biết lái xe Nhưng không có xe hình như thực sự không on.
Cổ Tư tập