Có rất thân với cậu ta à Cổ Từ cũng không giả vờ không hiểu những lời Trì Cảnh nói.
Cô chỉ cười đáp, “Trì Uyên đã giải thích rất rõ ràng chuyện của Tuỳ Mị với tôi rồi.
Mẹ thích Tuỳ Mị nên anh ấy cũng không có cách nào khác, mà anh ấy cũng không có suy nghĩ gì khác với Tuỳ Mị.
Nếu có dù chỉ một chút thì bây giờ anh ấy cũng không còn ở với tôi.”
Không biết Trì Cảnh có tin lời Cổ Tư không, anh ta chỉ khẽ gật đầu.
Cửa phòng làm việc vẫn luôn mở, thỉnh thoảng có người đi ngang qua bên ngoài đều có thể nhìn thấy.
Thật ra Cổ Tư và Trì Cảnh cũng không có gì để nói với nhau.
Hai người không thân thiết, chỉ đứng cùng nhau một lúc trong rừng trúc ngày hôm qua thôi.
Nhưng Trì Cảnh được coi là người đối xử có phần thân thiện với cô nhất so với những người còn lại của nhà họ Trì.
Bản thân cô vốn đã ít bạn bè, không có nhiều người để nói chuyện.
Vì vậy cô tạm thời xếp Trì Cảnh vào hàng ngũ bạn bè.
Trì Cảnh lấy tập tài liệu ra, nhìn một chút rồi có chút không kìm được, lại hỏi Cổ Tư, “Hôm qua cô về, chắc là bác gái… vui lắm nhỉ?”
Cổ Tư bật cười thành tiếng, câu này Trì Cảnh hỏi quá uyển chuyển.
Cô biết thật ra anh ta muốn hỏi vấn đề gì.
Cổ Tư ngồi trên sofa, đung đưa đôi chân, “Vui lắm, dù sao tôi cảm thấy bà ấy rất vui, hôm qua bà ấy còn tìm mọi cơ hội để trò chuyện với tôi.”
Trì Cảnh bật cười ra tiếng.
Mặc dù anh ta không tiếp xúc nhiều nhưng vẫn biết tính bà Trì.
Mọi người chung sống cùng một sân nhà bao nhiêu năm, có ai không biết ai?
Chỉ là câu nói này của Cổ Tư thật sự khiến anh ta cảm thấy mới lạ.
Cổ Tư vào nhà họ Trì chưa đầy một năm mà đã vướng vào biết bao nhiêu chuyện.
Khoảng thời gian ông cụ qua đời, được coi là khoảng thời gian người nhà họ Trì đoàn kết nhất, thường xuyên quây quần bên nhau.
Thật ra Trì Cảnh đã gặp Cổ Tư rất nhiều lần.
Nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, anh ta đều cảm thấy cô là người bảo sao nghe vậy.
Bà Trì không thích cô, khiến cô phải xấu hổ trước mặt bao người.
Cô cũng chỉ mím môi không nói.
Bây giờ nhìn Cổ Tư, hình như đã khác trước đây.
Trì Cảnh ngẫm nghĩ, trước đây hình như anh ta chưa thấy cô cười bao giờ.
Cổ Tư cũng cười vui vẻ, “Anh xem, tôi nói như thế thì anh không tin, vậy anh muốn tôi phải nói thế nào?”
Trì Cảnh nhếch môi, “Cũng không phải không tin, tôi tin.”
Câu nói này quá qua loa, lấy lệ.
Cổ Tư “hừ”