- Anh Duy quả là dũng cảm dùng mặt chắn bóng!Đó là câu cuối cùng mình nghe được từ thằng Lam trong khi ý thức mờ dần đi.
Lúc tỉnh lại thì thấy đang nằm…trên đùi bé Kiều rồi, đầu óc khá là quay cuồng.
Không biết quay vì quá bóng hay vì gối êm quá.- Tỉnh rồi hả anh?- Ừ...còn hơi choáng...bóng bánh sao rồi?- Chắc cũng nửa hiệp hai rồi.- Thắng thua gì không?- Em không để ý.
Mà giờ anh nổi tiếng rồi.- Hả?- Tuần trước cho thủ môn đội bạn đo đất giờ tới lượt anh bị nghiệp quật, có mấy đứa xì xầm nói xấu anh đó.- À đù.- Vậy cũng tốt.- Sao tốt?- Giờ anh mang tiếng xấu đầy mình rồi, không còn nhỏ nào để ý đến anh nữa đâu.- Em có trong số đó không?- Không, em chỉ cần có vậy thôi.- Ê, tính ra là em lên kế hoạch từ tuần trước rồi phải không?- Vụ hôm qua thì có chút ngoài dự kiến nhưng kết quả cuối cùng thì chuẩn chỉ.
Giờ anh không còn cơ hội đi rù quến nhỏ nào nữa đâu.- Đằng nào cũng không có ý định đó mà.- Đề phòng là chắc ăn nhất, nhiều khi anh làm mấy cái gì đâu mà gái nó tự theo à.
Giống em nè, bị anh lôi kéo giờ dính cứng ngắt luôn.- Ê hề hề, anh giỏi giữ vậy sao.
Mà anh hứa với em rồi mà, chỉ có mình em thôi.- Đừng có xạo, anh hứa không chia tay em chứ có hứa là không lăng nhăng với nhỏ khác đâu.- Thế giờ hứa luôn.- Thôi không cần đâu, cái đó anh không thực hiện được đâu.- Sao em biết?- Anh có chủ động tán tỉnh ai bao giờ chưa?- Ờ...ừm...có một lần, mà lâu lắm rồi.- Cái mặt anh mà đi tán gái là con gái nó chạy hết, kết quả là lần đó tạch đúng không?- Bèo dữ vậy hả? Nhìn mặt anh em đoán được kết quả luôn vậy hả?- Nhìn như sát thủ ấy, lại còn dê đạo lộ nữa.- Có đâu.- Vậy tỉnh rồi sao không ngồi dậy còn nằm đó? Lợi dụng phớ hơm?- Dậy...dậy liền đây, he he.- Ngồi nghỉ chút đi em đi mua nước cho.- Cám ơn nhiều nghen.Trong khi anh em đang chiến đấu thì mình phải ngồi đây dưỡng thương.
Ây dà, cảm thấy tội lỗi quá nhưng lực bất tòng tâm.
Chỗ mình ngồi cách sân bóng không xa, chỉ có cái cây nó chặn lại và mình thì đang quay lưng về phía đó nên đành phó mặc sự đời thôi.
Sau này phải cẩn thận hơn mới được, với tập luyện thêm chứ sức khỏe có vẻ yếu đi rồi, khụ khụ, chắc tới tuổi dồi.
Được thêm một lúc thì bé Kiều mang nước ngọt tới, có cả ít đồ ăn vặt nữa, ăn uống tới đâu tỉnh người ra tới đó.
Đồ ăn gái cho có khác, hê hê.- Thằng kia, phởn vậy mậy? - là thằng Sơn- Hả, xong rồi à?- Ừ.- Thắng thua.- Thắng.- Đựu, vậy cần méo gì bố, biết vậy bữa nay ở nhà dưỡng sức cho lành.
Mà thắng sao nhìn không vui vậy?- Chủ lực của tụi nó không đá nữa nên thắng, cũng chả vẻ vang gì.- Gì kì vậy?- Nó bảo bị thằng không còn chút sức nào kèm mà không vượt qua nổi nên tự ái rồi ra nghỉ luôn.
Thiếu nó bên kia khoan không thủng được đội mình.- Vãi thanh niên, vậy vô địch ngon lành rồi, hê hê.- Mà mày bị sao vậy?- Hôm qua té x....- Đánh lộn giành gái đó Sơn.- Gì, thằng khán nộn có Diễm Kiều rồi còn đi lăng nhăng ha mậy.
Mà thiệt hả?- Không, xạo đó.- Anh chị bớt nhây đi nghe.- Đụng xe chút xíu nên ảnh hưởng long thể.- Ra vậy, cỡ đó mà mày còn chạy được hết hiệp một thôi bố tha cho tội không chịu tập bóng cả tuần.- Cần tao nói đội ơn mày không?- Cút, bố ra lãnh thưởng đây.Kết quả thì lớp mình vô địch, chỉ có mình được mang tiếng thơm muôn đời, làm ác là bị nghiệp quật.
Trường hợp này được tận dụng để răn đe lũ trẻ.
Hức, ai mướn tụi bay chơi đẹp làm tiếng xấu của tui nhân lên gấp mười.
Sau vụ đấy thì dân chúng so sánh hai trường hợp trên và vì mình xấu nên nó đẩy cho mình đóng vai ác luôn.Dù sao thì sự việc cũng đã rồi, có muốn cũng không thay đổi được.
Đường đời đưa đẩy, đưa đi đâu thì mình đẩy chỗ đó vậy.
Mặc ai nói ngả nói nghiêng, lòng Duy vẫn vừng vì Kiều ở đây.Nhờ ăn quả vô địch đó mà lớp mình ẵm thêm được mấy triệu đồng nữa, bổ sung thẳng vào quỹ ăn chơi.
Cáp kèo hoành tráng.
Một tuần sau đó thì mọi sinh hoạt trở lại bình thường.
Học hành càng ngày càng có chiều hướng đi...vào lòng đất.
Khác bọt duy nhất so với hồi cấp hai là ở gấu yêu.
Nàng bảo mình không cần suy nghĩ nhiều, mấy cái môn phụ vớ vẩn thì cứ bỏ qua, đủ điểm lên lớp là được rồi.
Mình cũng có chống đối một chút nhưng qua ngày hôm sau nàng chứng minh liền tức thì.
Môn lịch sử ông thầy gọi nàng lên trả bài, bé Kiều trả lời đúng một nửa rồi bỏ dở luôn.
Lời qua tiếng lại lão cũng gửi giấy mời phụ huynh bé Kiều vi dám tỏ thái độ với ổng.
Qua ngày tiếp theo phụ huynh nàng lên nghe ổng càm ràm.
Theo như những gì mình được kể lại cho nghe thì ông thầy dông dài một hồi ba bé Kiều chỉ hỏi nàng là làm như vậy đúng hay sai.
Rồi nàng trả lời không thấy có gì sai trái cả, nàng không thích môn đó thì nói không thích, nói dối mới sai và nàng cũng không có làm gì thất lễ với người lớn hơn cả.
Xong thì ba nàng chốt vậy là được rồi, lần sau mong các giáo viên suy nghĩ