Sau khi Tô Diễn đi rồi, Giang Mục Dã mắt mũi trợn ngược, liếc Ninh Tịch "hừ" lạnh: "Tên đó thật sự là chân ái khiến bà yêu đến chết đi sống lại năm đó đấy hả? Mắt bà quả nhiên là có vấn đề rồi!"
"Tôi thấy mắt ông mới có vấn đề ấy, người đàn ông như Tô Diễn, nếu tính thang điểm mười, ít nhất cũng có thể được đến 9 điểm nhé?"
Giang Mục Dã nghe thấy vậy liền nổi đùng đùng lên: "Đệch mọe nó, sao lại được tận 9 điểm, cao thế, hắn có chỗ nào đáng được nhiều điểm vậy chứ!"
Ninh Tịch dùng giọng điệu đương nhiên: "Chỉ dựa vào việc anh ta là người mà bà đây đã từng yêu thôi cũng đủ rồi nhé, nói anh ta kém, chẳng khác nào đang tự vả vào mặt tôi? Hơn nữa, bỏ qua những yếu tố chủ quan, từ góc độ khách quan mà nói, không thể phủ nhận được, anh ta quả thật đáng được 9 điểm.
"
"Tô Diễn không phải kiểu chớp mắt thôi cũng lóa mắt người khác như ông nhưng lại thắng ở khí chất, kiểu người ấm áp, nho nhã, nếu đặt trong thế giới cổ tích thì anh ấy chính là hoàng tử, còn nếu vào thời cổ đại thì sẽ là một công tử văn nhã, ờ, kiểu như Ngọc công tử độc nhất vô nhị ấy! Nói chung thì chính là kiểu mà thời còn là thiếu nữ tôi thích nhất, nhìn một cái đã muốn chết chìm trong đó luôn rồi.
"
Giang Mục Dã nghe vậy, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn: "Đệch, Ninh Tiểu Tịch, có phải bà vẫn còn chưa dứt tình với hắn ta không? Sao tôi thấy bà khen hắn lên tận trời luôn vậy!"
Ninh Tịch lườm Giang Mục Dã một cái: "Giờ tôi thật sự không để ý nữa nên mới dùng ngữ khí khách quan để nói với ông về anh ta nhé? Ngu nó vừa thôi chứ!"
Với lại, người mà cô hình dung chỉ là thiếu niên sống trong hồi ức của cô thôi, chứ không phải là Tô Diễn của hiện tại.
Có đôi khi vì hồi ức quá đẹp đẽ mới càng khiến hiện thực trở nên tàn khốc.
Giang Mục Dã hồi lâu sau mới nguôi giận, giọng ồm ồm hỏi: "Thế bà cho tôi mấy điểm?"
Ninh Tịch sờ cằm, thấy Giang Mục Dã bắt đầu sốt ruột mới đáp: "9.
9 điểm đi!