Má nó chứ! Nói chuyện lâu như thế để dời sự chú ý mà mãi chả thấy chuyển gì hết trơn vậy?
Cái gã này sao hơi một tí là lại thả thính thế?
Mà đáng sợ nhất chính là vẻ mặt anh ta còn hết sức vô tội không hề ý thức được điều này!
Cái gọi là vô chiêu thắng hữu chiêu, thả mà như không thả, đây chính là cảnh giới tối cao của thả thính.
Đầu óc của cô đã hỗn loạn đến mức không còn biết mình đang nghĩ cái gì nữa.
"Lại khó chịu nữa à?" Lục Đình Kiêu căng thẳng hỏi han.
Ninh Tịch vuốt thái dương đang giật giật liên hồi, không chỉ đơn giản là khó chịu thôi đâu, tác dụng của thuốc lần này còn đáng sợ hơn lúc mới đầu, giờ khắc này trong mắt cô, Lục Đình Kiêu quả thật chẳng khác gì nam chính trong mấy bộ anime sến súa của thiếu nữ, đi kèm là background music và cả hiệu ứng cánh anh đào hồng phấn bay bay.
Lý trí đang đấu tranh kịch liệt với “phản ứng màu hồng” mà anh ta mang đến, cô cảm thấy mình sắp tẩu hoả nhập ma đến nơi.
Chỉ trong có mấy phút ngắn ngủi, nhìn thấy Ninh Tịch đầu đầy mồ hôi, hơi thở dồn dập, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu lập tức thay đổi: "Rốt cuộc là khó chịu ở đâu, vừa nãy không phải là đã ổn rồi sao? Là khó chịu kiểu như thế nào...!kiểu đó...!hay là kiểu khác?"
Lục Đình Kiêu có chút ngại ngùng bởi vì nhớ câu nói vừa nãy của cô, cô nói anh còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích.
Đây chính là lời khen tặng hay nhất mà anh từng nghe.
Đôi mắt của Ninh Tịch đỏ cạch, nhìn anh không chớp mắt.
Lục Đình Kiêu bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, cảm thấy dường như trong mình đang cũng đang nổi lên một ngọn lửa.
Ninh Tịch dùng sức lắc đầu thật mạnh, sau đó quăng mình xuống mặt giường, bất đắc dĩ nhìn trần nhà trên đỉnh đầu: "Ài, tôi cảm thấy tối nay tôi vẫn phải chịu đựng tiếp...!Lục Đình Kiêu, nếu lát nữa tôi mà không chịu được...!anh nhất định phải đánh ngất tôi đấy nhé!"
Lục Đình Kiêu trầm ngâm: "Thực ra, tôi có thể..."
Ninh Tịch lập tức ngắt lời anh: "Ngừng, ngừng, ngừng ngay lại, đừng nói nữa! Tôi xin anh