Tô Diễn lảo đảo chạy xuống lầu, lái xe lao ra con đường đông đúc.
Lúc này, trong đầu gã hiện lên hình ảnh lúc Ninh Tịch giúp Ninh Tuyết Lạc bịt miệng vết thương nhưng lại bị gã thô lỗ đẩy ra…
Advertisement
Rồi hình ảnh khi cô đối mặt với sự trách mắng của bác trai bác gái trong viện, rõ ràng trong ánh mắt cô tràn ngập sự thương tâm cùng khổ sở nhưng lại vẫn bướng bỉnh không chịu cúi đầu…
Cả những tin nhắn gã gửi cho cô nữa đều là những lời lẽ chỉ trích khiến cô phải đau lòng…
Advertisement
Sau khi sự việc phát sinh, gã ngay đến một giây còn không thèm suy nghĩ liền đứng về phía Ninh Tuyết Lạc không hề nghe cô giải thích lấy một lời.
Luôn miệng nói dù chia tay rồi cũng sẽ luôn coi cô như em gái ruột mà quan tâm, chăm sóc nhưng gã chỉ luôn làm ra những chuyện khiến cô thương tâm.
Tuyết Lạc có gã, có ba mẹ yêu thương, có công ty, có người hâm mộ… Nhưng cô thì sao, bị cả thế giới này chỉ trích, chửi mắng.
Đến cuối cùng thì người đứng ra lấy lại thanh danh cho cô không phải là bọn họ – những người luôn giả dối tự xưng là quan tâm đến cô – mà là những người xa lạ không hề quen biết.
Xuyên qua cửa kính, gã thấy trên màn hình LED lớn của trung tâm thương mại, Ninh Tịch vẫn đang nghiêm tục trả lời từng câu từng chữ của phóng viên: “… nỗ lực làm việc, giúp boss kiếm thật nhiều tiền, báo đáp ơn tri ngộ của boss, chứng minh ngài ấy không hề nhìn nhầm người.”
Gã biết, đây không phải là một câu trả lời khuôn mẫu mà là những lời từ đáy lòng cô, với tính cách của cô chỉ cần người ta đối xử với cô tốt một chút cô liền hận không thể móc hết tim gan ra để báp đáp lại.
Gã luôn nghĩ rằng cô đã thay đổi nhưng sự thật thì người đang thay đổi lại là gã.
Hình ảnh cô cô đơn bước khỏi cổng viện ngày hôm ấy liên tục lặp đi lặp lại trong đầu gã… Nghĩ tới bóng dáng gầy yếu bất lực ấy… tim hắn như bị đao cắt…
Buổi tối, tại quán bar VIVI…
Quy mô của quán bar này không lớn, lại nằm ở vị trí
hẻo lánh nhưng lại rất phong cách, là do một tiền bối trong làng giải trí mở, rất đậm chất riêng tư, người trong giới thường tới đây tụ tập thả lỏng bản thân.
Lúc Ninh Tịch vào phòng tiếng, Giang Mục Dã cũng đã tới, đang gác chân ngồi trên sofa, trên bàn đã có vài chai rượu rỗng.
Ninh Tịch tháo khẩu trang và kính râm ra: “Này này này, không đợi tôi mà uống một mình thế à?”
Giang Mục Dã khinh bỉ “xì” một tiếng: “Chẳng phải bà đang cai rượu à? Đợi bà thì khác gì tôi tự uống một mình?”
Ninh Tịch nhún vai: “Được thôi, coi như tôi chưa nói, ông cứ uống tiếp đi! Gọi nước hoa quả cho tôi chưa?”
“Gọi cái rắm! Quán bar lấy đâu ra nước hoa quả!” Giang Mục Dã bực mình trừng mắt với cô.
Thế là, Ninh Tịch ấn chuông gọi phục vụ vào.
Một anh zai đẹp trai đi vào, mỉm cười hỏi: “Thưa cô, xin hỏi cô cần gì?”
Ninh Tịch nhét vào túi cậu ta một tờ tiền có giá trị lớn, nháy nháy mắt: “Cậu zai này có thể đi mua giúp chị 2 chai nước hoa quả được không?”
Cậu chàng ngẩn ra, hai má đỏ bừng sau đó cười nói: “Xin nguyện cống hiến sức lực vì cô.”
Tròng mắt Giang Mục Dã như muốn rớt ra: “Ninh Tịch! Bà có thể dừng lại được không hả, đừng cứ thấy ai trông được được một cái là lại bắt đầu thả bả nữa!”
Ninh Tịch đưa chân ra đạp anh ta một phát: “Biến! Tôi thả bả lúc nào! Đầu óc ông đen tối nên thấy cái méo gì cũng đen tối thì có!”
Giang Mục Dã phủi bụi trên quần: “Đừng có đánh trống lảng nữa, nói chuyện chính đi!”
“Là tên nào đầu têu trước!” Ninh Tịch lườm Giang Mục Dã một cái, sau đó ngửa người ra sofa thở dài một hơi, sự mệt mỏi đã che giấu cả ngày giờ không kiềm nén nổi nữa.