Ninh Tịch vô thức đặt điện thoại xuống nín thở, không phải là cô đang cảnh giác cùng phòng bị mà là căng thẳng quá không biết nên làm gì.
Bởi vì cô nghe ra được đó là tiếng bước chân của Lục Đình Kiêu.
Giờ này Lục Đình Kiêu còn sang đây tìm cô làm gì?
Advertisement
Bây giờ là ba giờ sáng đó nha!
Càng quái lạ hơn nữa là với tính cách của Lục Đình Kiêu, tuyệt đối sẽ không có chuyện không gõ cửa mà cứ thế đi vào phòng.
Trong lúc đầu óc Ninh Tịch còn đang hỗn loạn cái bóng quen thuộc đó đã đi đến trước giường cô
Advertisement
Trong phòng cô không để đèn, đêm nay lại không có trăng, cả phòng tối đen như mực chỉ có thể nhìn ra bóng dáng mơ hồ mà thôi.
Cái bóng đó cứ yên tĩnh đứng bên giường một lúc lâu, không hề động đậy.
Tim của Ninh Tịch sắp vọt ra ngoài đến nơi đang chuẩn bị lên tiếng phá vỡ cái không khí trầm mặc này thì đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Lục Đình Kiêu bị mộng du mà!
Cho nên lời đã ra đến miệng rồi cuối cùng lại phải cố mà nuốt vào tránh đánh thức anh dậy.
Khụ, nhưng mà… Rốt cuộc là anh muốn làm gì vậy?
Chắc độ khoảng năm giây sau, Lục Đình Kiêu lại tiến lên phía trước một bước, ngồi xuống mép giường của cô, lật chăn lên sau đó… cứ thế nằm xuống bên cạnh cô…
Ninh Tịch: “…”
Nhưng chuyện chỉ đâu chỉ có thế, Lục Đình Kiêu nằm xuống vươn tay kéo cô vào ngực ôm chặt lấy cô giống như đang ôm một cái gối ôm vậy.
Ninh Tịch: “…”
Khuôn mặt của Ninh Tịch bị ép dán sát vào trong vòm ngực ấm áp của Lục Đình Kiêu, trên đỉnh đầu là nhịp thở đều đều của anh, trên eo là cánh tay ấm nóng của anh, ngay cả không khí cũng pha lẫn mùi hương nước hoa thoang thoảng mát lạnh của anh.
Tổn thọ mất thôi!!!
Nhớ lại lần đầu tiên Lục Đình Kiêu mộng du cô còn nghĩ là “ngày nghĩ sao đêm mơ vậy”, đã thế hôm sau cô còn có lòng tốt nhắc Lục Đình Kiêu đi tìm phụ nữ nữa chứ.
Giờ thì coi như cô đã hiểu được hàm ý của câu: Ngày nghĩ
sao, đêm mơ vậy rồi!
Thế nên, ai nói cho cô biết cô nên làm cái gì bây giờ đây? Chẳng lẽ lại đợi đến lúc anh ấy tự đi?
Trước đây không biết gì thì coi như xong nhưng bây giờ thì nên làm thế nào mới ổn đây?
Ninh Tịch thử động đậy muốn thoát ra nhưng kết quả lại thở lên thở xuống toát hết cả mồ hôi mà ai đó thì vẫn cứ ôm chặt như thế.
Cô lo sẽ đánh thức anh nên không dám cựa mạnh nữa.
Hết cách, cuối cùng Ninh Tịch đành phải thoả hiệp.
Ôi! Thôi bỏ đi, đã ngủ thì cứ để anh ấy ngủ đi vậy! Dù sao sau khi tỉnh dậy anh ấy cũng chẳng nhớ gì đâu mà!
Ngoài cửa sổ, gió mát thổi bay mây mờ, ánh trăng sáng nhô ra khỏi tầng mây xuyên qua cửa sổ rải ánh sáng bàng bạc xuống căn phòng.
Gương mặt nằm nghiêng của Lục Đình Kiêu cứ thể mà hiện lên trước mắt cô.
Trái tim của Ninh Tịch đập lỡ mất nửa nhịp nhưng ngay sau đó lại lập tức đập như trống dồn.
Cô sợ nó cứ đập điên cuồng thế này sẽ đánh thức Lục Đình Kiêu tỉnh dậy mất.
Cũng không biết là do ánh trăng đêm nay quá lãng mạn hay vì người trước mặt quá điển trai, Ninh Tịch không kiềm chế nổi lòng mình mà đưa tay lên khẽ vuốt ve khuôn mặt anh: “Lục Đình Kiêu…”
Có phải bây giờ cô có làm gì đi nữa thì anh cũng không biết, không nhớ?
Có nghĩa là bây giờ cô muốn làm gì cũng được? Cái ý nghĩ này khiến cho con mãnh thú bị đè nén sâu trong lòng cô bắt đầu ngóc đầu dậy.
Ninh Tịch khẽ chạm vào vầng trán của người đàn ông trước mặt, mi mắt rồi đến sống mũi cuối cùng dừng lại trên đôi môi mỏng…