Không cẩn thận chạm vào vết thương lòng của Tiểu Bảo…
“Biến biến biến! Tất cả đều biến hết đi! Một đám vô dụng như nhau! Gọi mấy đứa đến thì được cái ích lợi gì! Không nghĩ ra cách nào dỗ Tiểu Bảo thì tối nay đừng có mà ăn cơm!” Lục lão phu nhân nổi giận, đem Lục Đình Kiêu, Lục Cảnh Lễ, Tần Mộc Phong, thậm chí là Lục lão gia tống cổ ra ngoài hết.
Mấy ngày tiếp theo, toàn thể Lục gia tổng động viên cũng không dỗ được Tiểu Bảo, trái lại tình trạng càng ngày càng tệ hơn.
Advertisement
Tuy nhóc vẫn ăn rất nhiều cơm nhưng lại thường xuyên nôn ra, ngủ cũng rất ngoan nhưng lại thường xuyên gặp ác mộng, tinh thần càng ngày càng kém…
Lục Sùng Sơn vì thế mà mời nguyên cả một đội bác sĩ tâm lý từ nước ngoài sang nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì, tất cả đều nói tâm bệnh thì cần tâm dược, nếu không thì chỉ có thể trường kỳ uống thuốc với tiến hành điều trị để khống chế bệnh tình không nặng hơn.
Advertisement
Lục Sùng Sơn giận đến không chịu được, nếu có thể mời được cái “tâm dược” kia thì còn phải mời đám bác sĩ kia làm gì?
Thuốc nào cũng có ba phần độc! Người phụ nữa kia ít nhất phải bảy phần độc! Làm sao ông dám cho Tiểu Bảo dùng!
Một người mẹ sẽ có ảnh hưởng lớn như thế nào đối với sự trưởng thành của Tiểu Bảo?
Đời thứ ba Lục gia hiện giờ chỉ có độc một mình Tiểu Bảo. Nếu bởi vì ông ta đưa ra quyết định sai lầm nào mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì làm sao ông ta ăn nói được với liệt tổ liệt tông dưới suối vàng?
Buổi tối, khách sạn cao cấp Bách Xuyên.
Bởi vì gần đây tiến trình quay phim vô cùng thuận lợi, tiến độ vượt sự đoán không ít nên Quách Khải Thắng cố ý mời mọi người cùng ăn một bữa cơm chung để thả lỏng.
“Khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, nhất là Ninh Tịch, cảnh quay cực kì nhiều, chờ hơ khô thẻ tre(1) nhất định phải mời mọi người ăn cơm đấy! Đến, cạn ly!”
(1) Hơ khô thẻ tre: đóng máy.
“Mọi người cạn ly!”
“Cạn ly! Cám ơn đạo diễn mời cơm!”
…..
Trong một góc, Ninh Tuyết Lạc nghe câu “Cảnh quay của Ninh Tịch cực kì nhiều” kia liền hận đến mức bấm móng tay vào da thịt nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Bây giờ tài chính của cả đoàn làm phim
đều do tập đoàn Lục thị với Thịnh Thế quản lí, có nghĩa là trong đoàn làm phim này cô ta không có tí quyền phát biểu nào.
Cũng may đoàn làm phim không dám đổi diễn viên chính, dẫu cho cô ta gây chuyện lớn như vậy nhưng nhân khí với địa vị vẫn còn đó, vẫn có rất nhiều fan trung thành.
Không bằng khoảng thời gian này tạm nhịn.
Ninh Tịch có nổi tiếng hơn nữa cũng chỉ là vai phụ, làm nền cho cô ta thôi, Thịnh Thế bỏ nhiều tiền như vậy cũng chỉ làm áo khoác cho người khác mà thôi!
Sau sự việc kia, cả đoàn làm phim đều có chút xa lánh Ninh Tuyết Lạc, tất cả đều vây quanh Giang Mục Dã với Ninh Tịch chuyện trò, hai người bọn họ còn có mặt mũi hơn cả nam chính với nữ chính.
Ninh Tuyết Lạc bị ghẻ lạnh cũng có chút lúng túng, vì vậy cô ta bèn tìm tới người đồng bệnh tương liên* – Triệu Tư Châu: “Tư Châu, món này cá có vẻ không tệ, anh nếm thử một chút!”
* Đồng bệnh tương liên: cùng chung một một cảnh ngộ mà thấu hiểu nhau.
“Tôi không thích ăn cá.” Triệu Tư Châu lạnh lùng.
Vốn sau khi Giang Mục Dã đến hắn ta đã bị ép rồi, lại còn bị con đàn bà này liên lụy khiến cảnh quay bị cắt đi rất nhiều, sao có thể có sắc mặt tốt với cô ta.
“Ah, thế thôi vậy!”, Ninh Tuyết Lạc sắc mặt cũng không dễ coi, vội vã đứng dậy đi vệ sinh.
Trong phòng rửa tay.
Ninh Tuyết Lạc giận đến phát run, cô ta quơ tay gạt những những đồ vật đang để trên bệ rửa tay xuống dưới đất: “Ninh Tịch, bây giờ mày cứ đắc ý đi, cứ chờ xem, tao không để mày đắc ý lâu đâu!!!”
“Được, bổn cung đang chờ đây!”
“Ninh Tịch!… Mày…” Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng người, Ninh Tuyết Lạc sợ hết hồn, vừa quay người đã thấy Ninh Tịch đang đứng nhàn nhã phía sau.