“Bác sĩ Tần nói có chút triệu chứng của bệnh trầm cảm.” Lục Cảnh Lễ nặng nề nói.
“Trầm cảm? Đang êm đang đẹp sao lại mắc bệnh trầm cảm? Tình trạng của thằng bé giờ sao rồi?”
Advertisement
Mấy ngày nay bên Lục gia vẫn không có tin tức gì, cô cứ cho đó là tốt, còn tưởng rằng dưới sự cố gắng của cô Tiểu Bảo đã hoàn toàn khôi phục. Nếu không lấy tính cách Tiểu Bảo thì nhất định sẽ ồn ào một trận và Lục Cảnh Lễ đã phải tìm cô từ sớm, kết quả không ngờ tới là như vậy…
“Vô cùng nghiêm trọng, bác sĩ cũng tới cả chục người rồi, cái khỉ nợ gì cũng dùng qua, Tiểu Tịch Tịch, cô mau tới xem Tiểu Bảo một chút đi!”
Advertisement
“Bây giờ Tiểu Bảo đang ở đâu?”
“Ở nhà cũ, chỗ ba mẹ tôi ý!”
Đầu bên kia di động trầm mặc mấy giây, sau đó Ninh Tịch bỗng nhiên đổi giọng: “Lục Cảnh Lễ, anh có chuyện gạt tôi.”
“A? Không… không! Không có, sao tôi phải gạt cô?”
“Nếu mấy ngày trước Tiểu Bảo đã không khỏe thì theo lý thuyết, ngay lúc ấy bọn anh đã gọi điện tìm tôi rồi, nhưng không! Cho tới tận bây giờ, lại còn nửa đêm canh ba mới gọi cho tôi, giục tôi tới, cộng thêm việc Tiểu Bảo đến giờ vẫn ở nhà cũ…”
Ninh Tịch dừng một chút, sau đó nói tiếp: “Lão tiên sinh và lão phu nhân biết thân phận của tôi đúng không? Bọn họ không đồng ý Lục Đình Kiêu với tôi ở chung một chỗ, càng không cho phép tôi đến gần Tiểu Bảo đúng không?”
“Cái… cái này… cái này…” Lục Cảnh Lễ trước nay luôn là người suy đoán chuyện của người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đào ra gốc gác như vậy, nhất thời đau khổ lầu bầu nói: “Tiểu Tịch Tịch, sao cô đột nhiên thông minh như vậy?”
“Biến! Tôi vẫn luôn thông minh như thế!” Ninh Tịch đảo mắt, nhéo mi tâm một cái, mệt mỏi nói: “Nhị thiếu, anh biết rõ lấy tình trạng quan hệ hiện tại giữa tôi và Lục Đình Kiêu, thì tôi không nên qua đó. Huống chi bây giờ còn cộng thêm cả cha mẹ anh.”
“Ban đầu tôi đã đáp ứng sẽ ở cạnh Tiểu Bảo ba tháng, nhưng… mai là hạn cuối
rồi, sớm muộn gì tôi cũng phải rời đi…”
“Lần này tôi có thể qua một chuyến, vậy lần sau, lần sau nữa thì sao…”
“Bên cạnh Tiểu Bảo có bác sĩ giỏi, có ông bà nội, có các người chăm sóc, tôi tin một thời gian nữa trôi qua, Tiểu Bảo sẽ quên tôi thôi…”
Ninh Tịch nói một hơi những thứ câu này, cũng không biết là nói cho Lục Cảnh Lễ nghe, hay là đang nói cho chính mình nghe.
Đương nhiên là cô lo lắng cho Tiểu Bảo nhưng nếu lúc này tới gặp nhóc thì… chắc chắn chỉ cần vừa nhìn thấy thằng bé cô sẽ mềm lòng, thậm chí sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của nhóc…
Cô đã kiên trì nhiều ngày như vậy, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc.
“Nhưng chị dâu ơi, tâm bệnh cần tâm dược, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, bệnh của Tiểu Bảo chỉ mình chị dâu mới chữa được, ngày ngày nó mong chị dâu trở về, chả lẽ chị dâu nhẫn nhẫn tâm sao… tút tút…”
Trong di động truyền đến tiếng tút tút, trong nhát mắt Lục Cảnh Lễ đơ người.
Mẹ kiếp! Thế mà lại thất bại!!!
Xem ra lần này Tiểu Tịch Tịch đã quyết tâm rồi! Vậy phải làm sao đây! Tiểu Bảo đáng thương của chú!
Hết cách, Lục Cảnh Lễ chỉ có thể đau khổ tìm anh Hai báo cáo.
Tìm một vòng, cuối cùng tìm được trong phòng Tiểu Bảo.
Lục Đình Kiêu ngồi ở đầu giường, Tiểu Bảo nằm trên giường, đang nhắm mắt lại, cũng không biết đã ngủ hay chưa, dạo gần đây Tiểu Bảo ngủ không được tốt lắm.
Lục Đình Kiêu không đợi Lục Cảnh Lễ mở miệng đã biết kết quả, dáng vẻ đã trong dự liệu: “Cô ấy từ chối?”