Có thể là vì đã đè nén quá lâu, cho dù biết rằng đang ở trước mặt bánh bao nhỏ, không nên như thế này nếu không sẽ khiến thằng bé sợ.
Nhưng mà cô thực sự chịu không nổi nữa.
Bánh bao nhỏ ngồi trên giường, ngồi ngẩn ra nhìn Ninh Tịch gục trên gối khóc không thành tiếng, cả người cũng dại ra, trong mắt tràn đầy luống cuống và kinh hoàng.
Advertisement
Mãi một lúc sau, nó mới thử vỗ vỗ lên lưng cô như cô bình thường vẫn hay trấn an nó.
Nhưng mà nó vừa mới vỗ nhẹ mấy cái, cô Tiểu Tịch lại càng khóc dữ hơn.
Bánh bao nhỏ sợ hết hồn không dám làm gì lung tung nữa.
Advertisement
Con ngươi đen nhánh đầy lo lắng nhìn Ninh Tịch, đôi mắt của thằng bé cũng bắt đầu nhưng nhức, nó cũng muốn khóc.
Nhưng mà nó không thể khóc!
Cô Tiểu Tịch còn cần nó!
Bánh bao nhỏ cố gắng ép mình không khóc, lôi một cái điện thoại di động nhỏ từ trong túi ra.
Thực ra nó cực kì ghét cái thứ lạnh như băng này, không thích việc chỉ có thể liên lạc được với cô Tiểu Tịch của nó bằng cái thứ này, cho nên nó mới cố chấp không chịu dùng.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua bánh bao nhỏ chủ động dùng điện thoại mới mà Lục Đình Kiêu chuẩn bị cho cậu nhóc.
Bánh bao nhỏ nhanh chóng gửi cho ba mình một cái tin nhắn: [Khóc]
Trong căn nhà cũ của nhà họ Lục, Lục Đình Kiêu đang ngồi trước bàn đọc sách ở thư phòng, sau khi đọc được tin nhắn của Tiểu Bảo liền ngồi thẳng dậy, suýt chút nữa là làm vỡ cái cốc đặt bên cạnh.
Anh lập tức nhắn lại hỏi: [Ai khóc? Cô Tiểu Tịch?]
Tiểu Bảo chỉ nhắn lại một chữ: [Ukm]
Lục Đình Kiêu ngay lập tức hiểu được lý do tại sao Ninh Tịch lại khóc.
Nhưng mà đối với lời cầu cứu của con trai, anh cũng bó tay đành chịu.
Thực sự thì anh chẳng có bất kì kinh nghiệm gì để dỗ con gái đang khóc cả.
Lục Đình Kiêu bật máy tính lên bắt đầu nghiên cứu.
Tiểu Bảo đã thúc giục liên tiếp hai lần liền, Lục Đình Kiêu mới vội vàng gửi một bức ảnh cho cậu bé, trong ảnh là một mẩu chuyện cười.
[Để cô ấy đọc cái này thử xem sao.]
Tiểu Bảo vội vã đưa bức ảnh cho cô Tiểu Tịch xem, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng bất
an.
Ninh Tịch mắt mũi rưng rưng ngẩng đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy một đoạn văn trên di động của Tiểu Bảo:
“Ngày xưa, Táo và Lê là đôi bạn thân, nhưng sau này Táo chuyển nhà đi mất rồi cho nên bọn họ hẹn nhau rằng mười năm sau sẽ quay lại nơi này. Mười năm sau, Táo lại trở về nơi đó, nhưng mà đợi mãi mãi rồi mà vẫn không thấy Lê xuất hiện. Táo đợi mãi đợi mãi… cuối cùng biến thành cái màn hình plasma.”
“Phụt!” Ninh Tịch đang khóc thì bật cười, quả thực dở cười dở khóc: “Bảo bối, chuyện cười này của con… nhạt quá đi mất!”
Hơn nữa, không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, rất giống phong cách của ai đó.
“Xin lỗi bảo bối, cô vừa nãy có chút mất kiểm soát… cô đi rửa cái mặt đã nhé!” Ninh Tịch lúng túng sụt sịt đứng dậy đi vào toilet.
Cô đúng thật là, trong đầu thì muốn trấn an Tiểu Bảo, thế mà cuối cùng lại phải để Tiểu Bảo dỗ ngược lại mình.
Sau khi Ninh Tịch vào toilet rồi, Tiểu Bảo lén lút nhắn một cái tin gửi đi: [Cười ]
Lục Đình Kiêu ở đầu bên kia đang căng thẳng cuối cùng cũng được thở phào một cái.
Ngay sau đó, anh không yên tâm nhắc con trai mình một câu: [Còn nhớ những gì ba dặn con chứ!]
Nhìn thấy Tiểu Bảo nhắn lại một chữ [Vâng], anh mới yên tâm đôi chút.
Đúng vào lúc này, cánh cửa thư phòng đột nhiên bật mở, Lục Cảnh Lễ thất kinh lao vào trong, biểu cảm trên mặt như thể trời sụp xuống đến nơi.
“Anh Hai, thôi chết rồi, ông già nhà mình về sớm hơn dự kiến, hơn nữa đã về đến cổng rồi kìa!!!”