Phóng viên ẩm thực than thở, tựa như kích động đến sắp rơi lệ: "Mọi người tí nữa hãy trân trọng mà ăn! Cả đời chỉ có một lần mà thôi!"
Phương Nhã chớp mắt một cái: "Nói nhiều như thế nhưng dù sao cũng chỉ là một người rất trâu thôi sao?"
Những người khác cũng kích động: "Không rõ lắm, tóm lại tối nay tôi nhất định phải ăn nhiều một chút!"
"May mà cả ngày nay tôi chưa ăn gì, cố ý giữ bụng cho tối nay ha ha ha!"
Phương Nhã đến gần Ninh Tuyết Lạc trêu ghẹo: "Tuyết Lạc này, Tô Diễn nhà chị cầu hôn thôi mà đúng là hạ xuống cả vốn gốc, em thấy chị lấy thân báo đáp cũng không đủ đâu.
Mau cưới luôn đi rồi còn sinh em bé cho người ta!"
"Ha ha ha ha ha...!Đúng thế đúng thế! Nói rất có lý! Hơn nữa còn phải sinh vài đứa mới đủ!"
Ninh Tuyết Lạc xấu hổ giậm chân: "Này, mấy người thật là, đừng có nói bậy!".
"Được rồi, mọi người đừng trêu cô ấy nữa!" Ánh mắt Tô Diễn đầy yêu thương mà nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, lúc này gã ta đã hoàn toàn cho rằng hai vị Đại sư này là do khách sạn mời đến để lấy lòng Tô gia.
Cũng rất yên tâm hưởng thụ sự nịnh hót của đám người xung quanh.
"Ai da, đau quá!"
"Quá ngược cẩu! Đúng là nhìn không nổi!"
Phương Nhã gõ cái khay, cười mà như không nhìn về phía Ninh Tịch: "Có vài người ý mà, giả vờ trầm ổn nhưng chắc chắn bây giờ đang ghen tị đến sắp điên rồi đúng không? Chẳng phải cô ta thích nhất đi so với Tuyết Lạc của chúng ta sao? Cứ để cô ta so tiếp đi!"
"Phụtttt...!hết cách rồi, lần này Tô Diễn thật quá ác mời hẳn ba đời thực thần đến, mỗi một người đều là một truyền kì đấy, ai cũng mời hết cả!"
"Không hổ là Tô gia! Bối cảnh quá thâm hậu!"
"Ninh Tịch thì biết làm bộ làm tịch, nhưng trợ lý của cô ta thì không, không thấy nhỏ đó tức đến phát khóc rồi sao?"
.....
Tiểu Đào nghe những người