Yêu Một Được Hai - Cô Vợ Của Lục Tổng

390: Cô Ấy Chính Là Ninh Tịch


trước sau


Dẫu sao thì trong cái công ty này có ai không dám nể mặt cô ta nên muốn đuổi một người quá dễ dàng, trực tiếp nói chuyện với người quản lí của Bạch Lộ là được.
Bạch Lộ nghe vậy thì hốt hoảng, quỳ hẳn xuống sàn, bàn tay nắm thật chặt lấy vạt váy của Tô Dĩ Mạt cầu xin: "Chị Dĩ Mạt! Xin chị đừng đuổi em đi! Chỉ cần chị không đuổi em đi thì bảo em làm gì cũng được! Xin chị...!xin chị..."
Lúc Bạch Lộ đang cầu xin thì một bóng người màu hồng đột ngột chạy vào.
Bạch Lộ đang quỳ giữa đường nên Ninh Tịch tránh không kịp, liền đụng phải cô ấy...
"Aaa..." Bạch Lộ bị đụng nghiêng người một cái sau đó kêu lên.
Vạt váy trong tay Bạch Lộ vì thế mà kéo ra một chút...
Bạch Lộ sợ đến sắc mặt trắng bệch, lập tức bò dậy kiểm tra chiếc váy, rất sợ mình lại kéo rách nó.
Lúc này Lương Bích Cầm đưa tay ra, cầm vào chỗ vừa bị kéo, quay sang mắng Ninh Tịch: "Đồ mắt mù! Cô đi đường kiểu gì vậy! Cô nghĩ đây là chỗ nào mà để cho cô chạy lung tung thế hả! Cô có biết mình gây họa lớn cỡ nào không! Có bán cô đi cũng không đền nổi bộ váy này đâu!"
Ninh Tịch xuất hiện khiến một đám người đang vây xem chuyển mục tiêu.

"Đó không phải là Ninh Tịch sao? Sao hôm nay cô ta mặc đồ...!bánh bèo như vậy! Hoàn toàn không phải phong cách của cô ta! Suýt chút nữa tôi nhận không ra rồi!"
"Chậc chậc, lần này có trò hay để nhìn đây! Nghe nói cô ta được công ty nâng đỡ thành người nối nghiệp Lãnh Man Vân đấy! Gần đây cũng rất nổi! Mọi người nói xem, hai người này đấu nhau sẽ như thế nào?"
"Này còn phải hỏi sao? Ninh Tịch làm gì có cửa mà ép được Tô Dĩ Mạt!"
...
"Thật xin lỗi, đụng phải cô rồi cô có sao không?"
Ninh Tịch còn đang xin lỗi Bạch Lộ thì đột nhiên bị Lương Bích Cầm mắng cho té tát.
Cô hơi nhíu mày, lại nghe mấy người xung quanh bàn tán rồi lại nhìn chiếc váy dính bẩn trong tay Bạch Lộ.

Lập tức hiểu được đại khái tình

huống hiện tại.
Bạch Lộ làm bẩn váy của Tô Dĩ Mạt, nhưng bây giờ hình như là vì cô vô tình đụng trúng Bạch Lộ nên khiến Bạch Lộ không cẩn thận kéo rách chiếc váy...

Dưới sự nhắc nhở của Triệu Mỹ Hinh, Lương Bích Cầm cũng nhận ra Ninh Tịch.
Lương Bích Cầm cẩn thân quan sát chiếc váy công chúa của Ninh Tịch, lại nhìn chiếc kẹp tóc màu hồng, bật cười nói: "Cô chính là Ninh Tịch? Tôi còn tưởng thế nào hóa ra cũng chỉ thế này! Khó trách chị họ tôi không coi cô ta ra cái thá gì!"
Tô Dĩ Mạt vẫn như thường ngày, chả thèm liếc mắt nhìn Ninh Tịch lấy một cái.
Bất kể Ninh Tịch nhảy nhót như thế thế nào thì trong mắt cô cũng chỉ là con kiến hôi, chỉ cần một ngón tay cũng đủ để bóp ch3t tươi.

Thế mà mọi người còn dám so sánh ả ta với cô sao, nực cười!
Nếu biết người phụ nữ này là Ninh Tịch thì tất nhiên Lương Bích Cầm càng không thể bỏ qua.

Vừa vặn xử lí cả hai người luôn.
Vì vậy Lương Bích Cầm lớn tiếng mở miệng: "Bạch Lộ! Còn có cô nữa, là Ninh Tịch đúng không! Bây giờ thì đừng nói tôi cố ý làm khó cô nữa, tất cả mọi người đều thấy được bộ váy này là bị các cô làm rách thành như thế này, chẳng lẽ các cô còn muốn phủi trách nhiệm sao?"
Hai tay Bạch Lộ không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn Tô Dĩ Mạt: "Tôi...!tôi không cố ý...!tôi...!chị Dĩ Mạt, đều là em không tốt, chị cứ nói đi chỉ cần em có thể làm được nhất định em sẽ làm!"
Tô Dĩ Mạt đương nhiên là khinh thường nói chuyện với loại người thuộc đẳng cấp này, cô ta chỉ liếc nhìn người quản lí bên cạnh..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện