Lâm Chi Chi nói tiếp: "Nhưng mà em cũng không phải lo mình quá rảnh đâu, dù sao thời gian của em bây giờ đều rất quý, tháng này ngoài chuyện quay quảng cáo cho game ra, chị sẽ sàng chọn kịch bản cho em nữa, bây giờ cũng đã hòm hòm rồi.
"
"Đợi mấy hôm nữa em quay xong quảng cáo cho bên game, chị sẽ đưa kịch bản cho em.
Trong khoảng thời gian này em ngoan ngoãn ở nhà xem thật kĩ chị, thích bộ nào thì chọn bộ ấy.
Họp báo hay các trường hợp cần xuất hiện trước đám đông, chị tiếp tục để ý cho em."
Nghe đến có kịch bản để xem, Ninh Tịch lập tức hào hứng lại: "Dạ! Cám ơn chị Chi Chi nha! Chị tốt với em thật đấy!"
Giang Mục Dã đưa tay sờ sờ cái đám da gà da vịt nổi đầy người: "Nịnh nọt thế đủ chưa? Bây giờ thì đi được chưa nào?"
"Go! Go! Go!!! Đi kiếm tiền nào!"
.....
Mười lăm phút sau, trong studio chụp ảnh của công ty game.
"Đúng rồi, đúng rồi… gần thêm tí nữa nào! Thêm tí nữa nào! Cô Tịch, cô phải nhu mì một chút, dáng vẻ phải như chú chim nhỏ đang nép vào lồ ng ngực ấy! Không, không, không! Không phải biểu cảm như thế… phải nhu mì hơn nữa…"
"Ảnh đế Giang, biểu cảm của anh cứng quá! Dịu dàng một chút! Đúng! Phải nồng nàn chân thành, nữa, phải nồng nàn hơn nữa, phải dịu dàng hơn nữa…"
Ninh Tịch lúc này đang mặc một bộ đồ cổ trang hoa lệ, cố gắng thu mình nép vào trong ngực Giang Mục Dã, nghe thợ chụp ảnh lải nhải mà vẻ mặt cô nàng thốn đến tận rốn: "Má nó! Kiếm được tí tiền mà phải trả giá quá lớn!"
Giang Mục Dã mặc một bộ đồ kiếm khách oai phong, khóe miệng cứng ngắc giật giật mấy cái: "Cmn chứ, bà tưởng tôi muốn đấy à! Thà để bà đập cho tôi một trận còn hơn!"
Hành hạ, phỉ nhổ nhau cả một ngày trời, cuối cùng thì việc chụp ảnh quảng cáo cho game coi như cũng đã kết thúc.
Nhưng mà vẫn chưa hết, tiếp sau đó vẫn còn phải quay video quảng bá game, còn phải trực tiếp chơi game mấy đêm liền nữa…
Ôi, quả nhiên tiền không dễ kiếm một chút nào!
"Má nó chứ, Ninh Tiểu Tịch, chụp quảng cáo với bà còn mệt hơn diễn cảnh đánh nhau! Tui về ngủ một giấc đây! Bái bai ~~~~" Giang Mục Dã mệt