Lương Bích Cầm hưng phấn cấm lấy vuốt v e thưởng thức, không nhịn được khen lấy khen để: "Chị họ, cái này đúng là đẹp thật đấy! Khó trách chị chỉ thích ngọc! Chỉ có ngọc mới xứng với khí chất siêu phàm thoát tục của chị!"
"Lại chả, mấy thứ đồ trang sức vàng hay bạc đúng là quá tục!"
Mấy nữ nghệ sĩ bên cạnh liền vội vàng xum xoe, có cô bĩu môi nói: "Quản lí, đúng thật là, sao lúc chúng tôi tới không thấy ông lấy ra mấy thứ tốt như vậy!"
"Quản lí đúng là bất công!"
"Cũng khó trách, ngọc quý thì phải phối với mỹ nhân, cũng chỉ có chị Dĩ Mạt mới xứng với những thứ này, chúng ta đừng tự thiếp vàng lên mặt mình nữa, không lại tự rước lấy nhục!"
.....
Tô Dĩ Mạt nghe thấy thế thần tình càng tỏ ra cao ngạo, cầm chiếc vòng ngắm nghía mà khóe miệng không nhịn khẽ nhếch lên tựa hồ là nhìn trúng cái vòng tay này.
Khung cảnh đang vui vẻ thì Lương Bích Cầm bỗng dài giọng: "Này quản lí! Ông trông nom cửa hàng kiểu gì vậy?"
Quản lí nghe thế liền hoảng: "Hả, tôi làm...!làm sai gì sao? Có chỗ nào không được ổn, không được chu toàn cô cứ nói! Tôi lập tức sửa! Lập tức sửa ngay!"
Lương Bích Cầm liền hất cằm về chỗ Ninh Tịch: "Cũng không phải nói ông phục vụ không tốt, mà quá tốt, tốt đến nỗi mọi người đều tập trung chỗ chúng tôi, không có ai trông nom cửa hàng cả, lỡ có tên ăn trộm ăn cắp nào bắt được cơ hội thuận tay cầm đi một món...!thế thì chẳng phải là cửa hàng sẽ chịu tổn thất lớn sao!"
Quản lí nghe xong liền theo bản năng đưa mắt nhìn về phía Ninh Tịch, dù sao hiện tại ngoài đám người của Tô Dĩ Mạt thì chỉ có mỗi Ninh Tịch đang xem vòng.
Ngay từ đầu ông ta còn tưởng hôm nay vớ bở ai ngờ lại là một kẻ nghèo kiết xác, lập tức nghiêm túc gật đầu: "Cô Lương nói đúng là không sai, xin cảm ơn cô đã nhắc nhở!"
Nói xong liền phân phó nhân viên cửa hàng: "Tiểu Ngọc,