Không chỉ Thạch Tiêu ngay cả Hùng Chí lẫn gã mà Thạch Tiêu mang đến cũng mặt mày xám xịt, nói cho dễ nghe một chút thì cô ta là diễn viên, nói khó nghe hơn chẳng qua chỉ là một con hát hạ đẳng, sao biết những thứ này được, đúng là nực cười.
"Con đ* thối tha ở đâu ra thế! Mày muốn hại chết bọn tao hay sao! Mày là diễn viên đúng không, mẹ nó, sao đ* đi tìm đạo diễn, nhà làm phim mà chơi quy tắc ngầm, ăn no rửng mỡ chạy đến đây ăn nói lung tung làm cái gì, mày tưởng đây là sân khấu nhà mày đấy hả!!!" Cái gã mà Thạch Tiêu mang đến giờ trong đầu đã nổi lên suy nghĩ giết Ninh Tịch.
Nhưng Ninh Tịch vẫn tiếp tục cầm khẩu súng xem xét một hồi: "Loại súng lục này thế mà cũng lấy ra chơi được, bây giờ đại đa số nhân viên FBI của Mỹ đều đang dùng cái này đấy.
" Nói rồi quẳng khẩu Glock 17 của Áo sang một bên.
Đám Thạch Tiêu chỉ biết đến những vũ khí nào có khả năng xuyên thấu, sát thương mạnh chứ mấy món đồ chơi như súng lục này cũng không rõ ràng lắm.
Tuy rằng Ninh Tịch nói có bài có bản, nhưng trong mắt của Thạch Tiêu, Ninh Tịch bất quá chỉ là một con hát, một con hát thì làm sao mà hiểu được súng ống.
….
.
"Thế nào, tôi nói có đúng hay không?" Trong lúc đám Thạch Tiêu còn đang thấp thỏm bất an thì Ninh Tịch đã quay ra nói với tụi đầu trọc.
Khóe miệng gã trọc đó nhếch lên, những gì cô ta nói đều đúng, thậm chí ngay cả đặc tính và ưu khuyết điểm của khẩu Glock 17 này cũng nói rất chi tiết, như thể trước đây cô ta từng tiếp xúc với loại súng này.
"Ha ha ha ha, thông minh phết nhỉ, trò chơi của của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cô em tiếp tục đi.
" Gã trọc cười to.
Nghe gã trọc nói thế, đám người Hùng Chí có hơi sững sờ, vừa nãy con nhỏ diễn viên đó nói đúng rồi hả?!
"Mẹ nó chứ! Nguy hiểm quá đi mất!" Gã Thạch Tiêu đưa đến dường như