"Con gà bệnh ngu xuẩn! Tao nghĩ sai cái gì!" Augustine hung ác nói.
Ngay lúc này trong máy tính truyền đến một giọng cười khẽ cực kì thích thú: "Ha ha ha, thật là thú vị...!Đường Dạ, chúc cậu có một buổi tối vui vẻ."
Nói xong thì màn hình tối đen lại.
Nghe được giọng nói của người đàn ông kia, Augustine không hiểu sao có cảm giác bất an...
Người đang đứng trước mặt hắn là Đường Dạ, là cánh tay phải của Satan, là người trông coi phần cốt lõi của cả tổ chức nhưng mà...!bản thân gã lại chỉ là một tên thư sinh trói gà không chặt.
Loại gà bệnh này...!bây giờ đang lạc giữa địa bàn của hắn...!vậy thì có gì nguy hiểm...
Hừ, cứ coi như có mấy phần bản lĩnh thì liệu có thoát nổi những nòng súng này sao!
Vẻ mặt Augustine đột nhiên bộc phát vẻ tàn bạo, hắn hạ lệnh cho thủ hạ tấn công nhưng mà ngay tại lúc mắt kính được tháo xuống thì Đường Dạ như biến thành một người khác.
Anh ta gần như là chỉ một chớp mắt đã di chuyển thoát khỏi những họng súng đen ngòm kia.
Trong nháy mắt đó Augustine cảm thấy toàn thân rét lạnh, giống như có ma khí từ đâu bò tới quấn lấy khắp thân thể hắn.
Nhưng, chưa đến một giây sau trên động mạch cổ của Augustine đã được đè lại bởi một con dao lạnh buốt, cảm giác đau đớn càng khiến cho Augustine thêm thanh tỉnh.
"Muốn giết tôi thì ít nhất cũng cần một tiểu đổi đặc chủng võ trang đầy đủ, ngài Augustine thân mến ạ, ngài đã quá coi thường Đường mỗ rồi, hay là nói là...!ngài đã đánh giá bản thân quá cao!" Không có kính mắt che lại, đôi mắt thâm thúy của Đường Dạ không giấu nổi vẻ điên cuồng đến b3nh hoạn bên trong.
"Mày mày mày...!Đường Dạ, mày nghĩ cho kỹ! Đối địch với tao mày sẽ có hậu quả gì!" Cả người Augustine run lên, bất luận thế nào hắn cũng không ngờ tới thân thủ của Đường Dạ đã đạt đến loại trình độ này.
"Augustine, để tôi nhắc cho ngài một câu, đây là Las Vegas...!Đường